CÁNH GIÓ - Trang 73

giây. Anh đưa tay ra dấu trấn an Mây. Ở giữa nhà cạnh những hàng ghế
đầu. Hai bóng người chồm lên. Mai và Văn. Mai dùng khăn tay phơ phất.
Văn cười với Mây. Những gương mặt thân thuộc quá, và Mây đã bắt đầu
bình tĩnh trở lại. Nhạc dạo đã gần chấm dứt… Mây lo lắng tất cả tinh thần
vào bài hát. Một khung trời nào bát ngát hương yêu. Không phải là giảng
đường của ông Tân Phong mà là một thảm cỏ tơ vàng, trên đó những giọt
nắng đọng hiền hòa, trên đó, bóng tre là ngà xanh mướt, bướm lượn rộn
ràng. Âm thanh của tiếng khung quay tơ và lời ru ca dao nồng nàn thương
mến.
- “Người ơi, một chiều nắng tơ vàng hiền hòa hồn cứ mơ xa. Người ơi,
đường xa lắm con đường về làng dịu mấy thu qua. Còn đó, bóng tre êm ru.
Còn đó, còn điều vật vờ. Còn có, những đêm sao mờ hồn ta mênh mang
nghe gió vi vu.
… Tình có ghi lên đôi môi. Sầu có phai nhòa cuộc đời. Người vẫn thương
yêu loài người và yên vui sống cuộc sống vui. Đời vui như tiếng hát của lứa
đôi… Đời vui như tiếng hát của lứa đôi…”

Mây cúi đầu chào khán giả trong một tư thế dịu dàng.

Tiếng ca đã dứt và âm thanh vẫn còn lẩn quất trong thính giác của mọi
người.

Hàng trăm, hàng ngàn tiếng vỗ tay như muốn vỡ cả giảng đường. Ông Tân
Phong cười hả hê trên hàng ghế giám khảo. Những vị khác nhìn nhau gật
đầu.

Nhưng Mây không biết, Mây không thấy gì cả.
Tiếng vỗ tay như đưa Mây vào cơn đồng thiếp của âm thanh. Nhạc đã dạo
một bài hùng tráng, bài Bạch Đằng Giang. Mây đứng vững vàng trên sân
khấu. Trước mắt nàng, những vườn cỏ xanh tươi của một buổi chiều vàng
xa xôi đã mất hút. Mà đâu đó, Mây nghe như tiếng sóng vỗ bờ. Tiếng hát ca
vang, tiếng chân đi, tiếng trống gọi của một trận chiến hào hùng của dân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.