CÁNH GIÓ - Trang 74

tộc.
- “Đây Bạch Đằng Giang, sông hùng dũng của nòi giống Tiên Rồng, giống
Lạc Hồng, giống anh hùng Nam Bắc Trung. Trên trời xanh, muôn sắc đua
chen bóng ô. Dưới đáy giòng nước, ánh sáng vẩn vơ nhấp nhô…

Tiếng hát của Mây cuốn hút tâm hồn của những người dự thính vào cái hồn
dũng khí ngày xưa. Máu mọi người như nóng sôi lên. Nếu không là một
buổi thi ra trường thì nhất định những tiếng vỗ tay đập bàn nhịp nhàng sẽ
phụ họa cho Mây hát.

Nhưng trong cái nhịp thành công đó của Mây, có một người vui không kể
xiết mà buồn cũng không kể xiết. Đó là Chân. Từ những giây phút đầu của
buổi thi. Chân lo sợ còn hơn Mây lo sợ. Chàng theo dõi từng nhịp hát của
Mây, từng nét mặt của ban giám khảo. Nhưng khi thành công của Mây quá
rõ ràng. Bỗng nhiên song song với niềm vui, Chân thấy một nỗi buồn len
đến rất nhanh. Chân cố gạt đi vì thấy mình ích kỷ.

Nhưng không được, Chân không thể tự dối mình, chàng buồn khi nhìn lên
sân khấu. Mây không phải là của Chân nữa. Một Mây sáng chói và to lớn.
Mây vượt hẳn Chân. Chân trước sau gì cũng chỉ là một thằng con trai bán
báo lấy tiền đi học nghề. Và Mây bây giờ trở đi sẽ là một Mây khác xưa
nhiều lắm. Mây vẫn hát say sưa trên sân khấu. Và dưới này, Chân rủ ra như
một cành lá héo. Chân cũng vừa nhìn thấy gia đình bà Tuyết Hoa ngồi đằng
kia. Chàng con trai hào hoa, giàu có sang trọng kia đang phất giải khăn tay
khen tặng Mây. Cơn ghen ngầm lại đột khởi trong lòng Chân. Chàng biết
mình vô lý, nhưng làm sao có thể định nghĩa được ghen và yêu thế nào.
Làm sao có thể phân định được tấm lòng của một người đang yêu tha thiết.

Lần vỗ tay sau cùng càng rền vang và càng dài hơn. Mây phải đứng lại cám
ơn nhiều lần. Những chiếc máy ảnh bật lên liên tiếp, mặc dù kết quả chưa
được công bố và còn bao nhiêu là thí sinh đang chờ đợi bên dưới. Mây
bước xuống sân khấu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.