CÀNH HOA E ẤP - Trang 125

— Anh Allen khổ sở – nàng nói, thổn thức. Em thật khổ tâm quá. Đó

là lỗi ở em đã lấy anh. Em làm cho anh khổ sở, tuy thật ra em chỉ tìm hạnh
phúc cho anh! Em biết làm thế nào?

Chàng ghì chặt nàng trong vòng tay và can đảm trả lời:

— Chúng ta sẽ sống ở nơi khác, Pittsburgh.

Ồ, cái địa danh thân yêu, vô nghĩa mà đã lâu lắm chàng không gọi tới!

— Chúng ta sẽ quên ngôi nhà xưa ở Virginia.

— Nhưng ông bà tổ tiên anh đã xây dựng ngôi nhà cho anh – nàng rên

rĩ. Tổ tiên như là một vị thần thánh, người ta đâu có thể quên được thần
thánh?

— Anh sẽ kiếm tiền và nhà chúng ta sẽ rộng lớn hơn nữa. Anh phải

làm cho mẹ phải ngượng.

Nàng cảm thấy dưới má nàng tiếng ngực Allen đập. Bị xúc phạm vì

hiềm khích, tức giận, lòng giận hơn đó chỉ đập vì chàng, chứ không phải vì
nàng. Nước mắt nàng ngừng rơi, nàng nguôi dịu. Nàng giữ sự bí mật của
nàng. Người ta không thể xây dựng một thế giới trên sự giận hờn được.

Josui không hỏi về những ý định của chàng. Nàng không còn ngạc

nhiên nữa và tỏ ra bình tĩnh. Allen thấy đỡ gánh nặng. Gần đến lễ giáng
sinh, ông Kennedy viết thư cho con trai, nói rằng ông bà rất sung sướng
được thấy riêng chàng về thăm ông bà dù chỉ trong một ngày.

“Cha nghĩ rằng là Phật tử, vợ con không thấy lễ này quan trọng như

chúng ta – ông Kennedy nói, như tự biện giải. Nhưng sự thăm nom của con
sẽ là một nguồn an ủi vô cùng cho mẹ con! Đó chính là cha yêu cầu con,
chớ không phải mẹ con.”

Allen đưa bức thư cho Josui xem.

— Dĩ nhiên, nàng nói ngay, anh phải về nhà. Đó là bổn phận của anh.

Em sẽ tự lo liệu lấy một mình. Em xin van anh. Allen, anh hãy làm cho em
vui lòng, anh hãy tuân lời em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.