CÀNH HOA E ẤP - Trang 14

đánh nhau, và họ băn khoăn tự hỏi “Người Mỹ có phải chỉ là trẻ con
không?”.

Xung quanh cổng bệnh viện, cây hoàng đậu tưng bừng nở hoa, ngả

những cành lá xanh nhợt xuống, nặng nề nang những chùm hoa đỏ thẫm
giống như trái nho. Đó là mùa hoa hoàng đậu, hoa khê tôn và mẫu đơn, và
Josui yêu những thứ hoa này lắm. Cha nàng không để ý hoa. Vườn ở nhà
nàng có một vẻ đẹp trang nghiêm, với những hòn non bộ, những cây thông,
và suối nước; riêng chỉ có những cây tre điểm một vẻ dịu dàng. Để trang trí
trong nhà, mẹ nàng trồng hoa ở vườn rau.

Mỗi lần nghỉ đến cha nàng, Josui cảm thấy vừa yêu mến, khâm phục

và giận hờn lẫn lộn một cách kỳ dị. Nàng không ngớt tiếc nhờ việc nàng và
gia đình phải rời Mỹ ra đi. Cha nàng không hiểu những nổi khó khăn mà
một người đàn bà có thể gặp ở Nhật mà không từng biết ở Mỹ. Nhớ đến các
bạn ở California, Josui ví họ như những nữ hoàng. Ở Nhật, đàn bà chẳng
bao giờ là các bà hoàng cả, nhưng là những nữ công dân phục tòng, phải
làm đầy đủ bổn phận.

Nàng thở dài. Hương hoàng đậu ám ảnh nàng. Nàng vừa cụp dù thì

trông thấy, bên cạnh cửa, một thanh niên mảnh khảnh: đó là một quân nhân
Mỹ. Chàng đứng dựa lưng vào tường, chân bắt chéo, hai tay bỏ túi.

Nàng giật mình khi trông thấy chàng

— Tôi chờ cô, chàng nói và mỉm cười.

Nàng sửng sốt không biết nói sao, mắt chăm chăm nhìn chàng, mồm

há hốc. Chàng đẹp trai với mớ tóc vàng phải thật đẹp. Cặp mắt xanh, xanh
như ngọc lam. Da mịn và trắng.

Cặp mắt sáng ngời, tinh ranh, chàng nói:

— Tôi thành công có phải không?

Josui đỏ mặt. Nàng chòng chọc nhìn chàng vì chàng nhớ lại những kỷ

niệm đã lu mờ: những chàng trai ở California, những bạn trai ở trường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.