CÀNH HOA E ẤP - Trang 149

mẹ nó khâu. Nàng trao đứa bé cho bà bác sĩ Steiner, lùi lại một bước và cúi
rạp xuống, theo kiểu Nhật.

— Xin cảm ơn, xin cảm ơn, bây giờ và suốt đời tôi và đời con tôi.

— Một ngày kia, xin mời cô lại.

Josui lại cúi người xuống nữa.

— Xin cảm ơn, - nàng nhắc lại, - xin cảm ơn. Nhưng nàng không

muốn chính thức tỏ ý nghĩ của nàng: không bao giờ nàng trở lại nữa. Đứa
bé nàng cho là cho hẳn. Giữa quá khứ và tương lai, nàng không muốn có
dây liên lạc nữa.

Kobori đợi nàng ở ga San Francisco. Tàu đến đúng giờ. Josui lại đẹp

và mảnh mai như xưa. Kobori cố hãm lại ý muốn định xổ lại đón nàng.
Chàng ước ao mối buồn tình ái của nàng đã tiêu tan, nhưng cần phải nương
nhẹ những cơn bệnh mới khỏi. Thành thật, chàng muốn để Josui tự do từ
chối chàng. Vả nữa, chàng không thể hưởng một cách bình tĩnh sự đắc
thắng ngẫu nhiên, nếu chàng không nói cho Josui biết cái tin đăng trên các
báo từ ngày hai người gặp gỡ nhau.

Chàng trật mũ và chìa tay, không muốn người ngoài để ý cách chào

cúi rạp của người Nhật.

— Josui.

Nàng không trông thấy chàng. Nghe thấy gọi, nàng quay lại phía

chàng.

— Kobori, anh đi đón em, thật quý hóa quá!

Hai người đi gần nhau, Kobori không thể không ngắm nghía Josui.

Chàng thấy người nhẹ nhõm khi trông thấy má nàng đánh phấn hồng dịu.
Nàng đã trưởng thành, nay nàng bình tĩnh từ tốn. Đối với con mắt Kobori,
những đức tính này càng tăng vẻ đẹp của nàng.

Chàng gọi một chiếc tắc xi, mời nàng lên xe và ngồi gần nàng.

— Anh nghĩ ta có thể cùng ăn buổi sáng được, - chàng ngập ngừng

nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.