CÀNH HOA E ẤP - Trang 150

— Hay lắm! - Josui đáp.

Chàng nói địa chỉ cho tài xế và ngồi lên đệm xe. Chàng không biết nói

gì. Và cũng vì một lý do chính đáng, chàng không muốn hỏi han về đứa bé.
Chàng không muốn biết nó sống chết hay số phận ra sao.

May mắn tiệm cao lâu không xa. Kobori trả tiền xe và thưởng người

tài xế rất hậu hĩ. Chàng những muốn khoác tay Josui như người Mỹ chàng
trông thấy, nhưng chàng rất nhút nhát. Chàng đưa nàng vào một tiệm cao
lâu nhỏ nhưng sang trọng. Từ chỗ ngồi, người ta trông thấy vịnh nhỏ. Trên
bàn có bầy hoa thủy cúc màu tím lợt và cây mã tiên thảo màu vỏ cam của
Kobori mua.

Chàng cố ngồi trên chiếc ghế quá nhỏ và cuối cùng bắt đầu thấy thoải

mái và thích thú.

— À! Bây giờ em phải ăn các món anh đã gọi. Hình như đó là những

món ăn đặc biệt nhất của tiệm này. Nó giống nhiều các món Á Đông nhưng
có nhiều gia vị hơn.

— Em đói. - Josui nói. - Em thấy ăn ngon miệng từ ngày em không

còn buồn rầu nữa.

Đó là một tin tốt lành: nàng không buồn nữa! Kobori mỉm cười. Rồi

chàng lại nhớ một tin khác, mà chàng phải nói cho nàng biết.

— Còn phải đợi món tôm.

— Tôm là món ăn chắc phải nấu vào lúc cuối cùng.

— Chúng ta không vội, có phải không?

— Không, không có gì vội (chàng hắng giọng). Thật ra anh thấy chờ

đợi lâu như vậy rất thích hợp. Anh có mấy tin báo cho em. Anh không rõ
em cho là tốt lành không?

— Tin tức gì thế anh? - Nàng nhắc lại và nghĩ đến Allen.

— Tuần lễ trước, - Kobori bắt đầu nói, chăm chú để diễn tả được rõ

ràng tình thế - anh được biết các vị thẩm phán California đã quyết định cho
phép các cuộc hôn nhân giữa các người da trắng và người Nhật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.