CÀNH HOA E ẤP - Trang 152

đĩa.

— Chắc ông muốn tự đưa thức ăn mời bà?

Kobori ngạc nhiên, cầm một cách vụng về bộ thìa đĩa và nhìn Josui vẻ

thiểu não:

— Anh chưa làm việc này bao giờ.

— Anh đưa em! - Nàng nói và giơ tay. - Anh Kobori, cho em đĩa của

anh để em xẻ thức ăn.

Chàng đưa chiếc đĩa, nhẹ nhõm hẳn người.

— Cảm ơn em, - Chàng nói nhỏ.

Nhìn nàng, chàng lấy làm mãn nguyện thấy nàng còn giữ chuỗi hạt

ngọc Ấn Độ. Chàng nói âu yếm:

— Anh là chủ, nhưng em lại làm hết, giỏi hơn anh nhiều.

Nàng mỉm cười không đáp. Nàng cảm thấy tự nhiên hầu hạ con người

to lớn và vụng về này. Công việc đó là công việc của nàng. Nàng nghĩ trong
hết phần còn lại của đời nàng.

Ngày hôm đó, trời nóng bức trong thành phố nhỏ này ở Virginia. Hồi

này vào giữa mùa hạ.

Mảnh dẻ trong chiếc áo mỏng màu xanh, sau khi yên nghỉ giấc trưa,

bà Kennedy đi xuống cầu thang đánh si bóng. Bà ngừng lại trong hồ tắm.
Bà tỉnh giấc vì tiếng nói và tiếng vỗ nước: đó là Cynthia và Allen. Bà giữ ý
không nói với Allen về Cynthia, bà không buộc con phải theo ý bà, từ ngày
chàng trở về, trong mùa Đông trước, vì mệt mỏi một cách lạ lùng, nên
chàng thường bực tức luôn. Bà liền dẫn chàng đi Wison Bring trong một
tháng, không căn vặn gì chàng. Do ông Kennedy nói, bà biết thiếu phụ
Nhật đã bỏ đi, không để lại một chữ nào. Allen thôi không làm công việc
với tờ báo nữa và triệt hồi khế ước thuê căn nhà để về với cha mẹ chàng.

— Đó là điều hay hơn hết cả, - bà Kennedy nói với chồng và chỉ được

đáp lại bằng sự yên lặng thường lệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.