CÀNH HOA E ẤP - Trang 22

— Có lẽ vậy – bà nói, nhẹ nhõm hẳn người.

— Bà xử sự rất phải, khi nói sự thực với chồng và ông không tức giận.

Bà Sakai tự trách mình sợ chồng giận dữ, mà thật ra chưa bao giờ ông nói
to với bà; nhưng bà dễ xúc cảm quá, nên dù có hơi chút bất mãn, bà cũng
nhận thấy ngay. Bà đứng dậy, dáng yểu điệu mặc dầu cặp chân ngắn.

— Tôi xin rút lui, vì còn bận công việc.

Ông chỉ gật đầu, không muốn làm tiêu tan cái không khí những giờ

qua với các bạn. Còn lại một mình, ông đứng im lặng, quay mặt ra vườn, và
quả quyết xua đuổi ý nghĩ về người Mỹ khó chịu kia.

Bà Sakai luôn luôn vừa dò xét chồng, vừa nhẹ nhàng kéo đóng cánh

cửa. Ông không hỏi bà về hình dáng người Mỹ kia và bà cũng giữ ý không
nói với chồng, điều lầm lỗi, làm bà tự trách mình ngay, coi đó như một hình
thức dối trá.

— Cậu từ California đến à? Bà hỏi người khách và khách vội kêu lên:

— Bác nói tiếng Anh!

— Chút ít.

Bà cố không cười, tránh để lộ hàm răng xấu. Người Mỹ vốn yêu

chuộng hàm răng trắng đẹp. Bà Sakai nghĩ rằng chính vì bệnh thiếu sinh tố
nên chân bà hoá ra vòng kiềng và răng hư hỏng. Trong tuổi thanh xuân,
những tật này hình như không quan trọng, vì tục lệ muốn các thôn nữ
nhuộm răng đen trước khi lấy chồng. Mẹ nàng có hai hàm răng đen như hạt
huyền.

Bà nhắc lại câu hỏi:

— Cậu ở California đến à? Chúng tôi ở đấy khi trước.

— Không, cháu ở Virginia, một miền đẹp lắm.

— Tôi không biết.

Câu chuyện suýt thành thân mật, vì bà Sakai vốn vẫn rất thân thiện với

người Mỹ. Mặc dù chàng khả ái, bà cũng sửa sai kịp. Chàng đưa cho bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.