CÀNH HOA E ẤP - Trang 90

không sao cưỡng được món cua biển nhấm nháp với rượu vang trắng. Đôi
khi ăn cua, không xảy ra chuyện gì, khi khác bị trúng thực, lúc nặng lúc
nhẹ. Năm nay cua biển suýt giết ông Matsui.

Một ngày kia, cảm thấy trong người khá dễ chịu, ông mời bác sĩ Sakai

lại trò chuyện với ông. Sau những ngày ở bệnh viện, bác sĩ Sakai mệt nhọc
nhưng ông không biết làm thế nào để chuộc lỗi của con gái, nên đến khi
bác sĩ định nói điều này, ông Matsui chỉ lấy tay ra hiệu:

— Những chuyện đó có gì quan trọng – ông nói.

Ngày hôm ấy, ngồi ở đầu giường thân hữu, bác sĩ Sakai cảm thấy cần

phải thổ lộ với ông Matsui. Ông Matsui, đầu và vai trùm một chiếc áo lụa
màu xám thắt chéo ở ngực đã bình phục như thường ngày và mặt không
còn thấy nhăn nhó đau đớn nữa.

Ông Matsui nói:

— Tôi sống được là nhờ ông.

— Đó là bổn phận của tôi – bác sĩ Sakai khiêm tốn trả lời.

— Quả hơn nữa. Thế là chúng ta hết nợ nhau.

Bác sĩ Sakai hiểu lời ám chỉ này. Một cảm giác nồng ấm làm ngực ông

nở ra. Ông ngả người ra phía trước và nói khẽ:

— Tôi muốn hỏi ý kiến ông. Ở trong ngăn bàn giấy tôi có một bức thư

gửi cho con gái. Không đưa cho nó, có phải là một lỗi không? Vì hạnh
phúc của nó, tôi vẫn ước mong nó rời người Mỹ kia. Chỉ vì riêng hạnh phúc
của nó thôi.

Ông Matsui suy nghĩ một lúc về vấn đề này. Ông không còn muốn để

cho thiếu phụ này vào nhà ông. Chỉ một người trong trắng mới xứng đáng
với con trai ông thôi.

— Tôi nghĩ ông phải trả bức thư cho cô ấy. Tôi tán thành những ý kiến

của ông, nhưng ở trong gia đình, cần phải giữ những mối liên lạc tương
kính.

Bác sĩ Sakai khẽ nghiêng mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.