Cô nhìn anh, nhìn Quán rượu của Joe, nhìn lại anh. "Tôi không nghĩ
đó là..." Cô ngừng lại, ngồi im trong giây lát, rồi hít một hơi. "Dĩ nhiên, tùy
anh thôi, nếu anh thật sự muốn vào đó và..."
"Tôi thật sự không muốn chỉ có một cốc tequila," anh bảo cô. "Tôi
muốn, khoảng, 10 cốc."
Im lặng.
Sau đó, "Anh muốn tôi nói gì, Wes?" cô khẽ hỏi. "Anh bảo tôi anh
nghĩ mình là một tên nghiện rượu. Anh bảo tôi anh muốn bỏ hẳn. Bây giờ
anh lại bảo tôi..." Cô lắc đầu. "Tôi sẽ không bảo anh không uống đâu. Nếu
anh nghĩ anh gặp vấn đề, anh phải dừng lại vì anh muốn thế, chứ không
phải vì bất cứ điều gì tôi nói hay làm."
"Tôi có muốn thế," anh nói. "Tôi chỉ...Ngay bây giờ tôi thật sự, thật sự
muốn uống đến say mềm." Anh không thể nhìn vào cô, vì vậy anh nhìn vào
tay mình, vẫn giữ lấy vô lăng như thể đó là phao cứu hộ. "Xem đó, nếu tôi
say mềm rồi," anh cố gắng tìm đúng từ, "thì, cô biết đấy, tôi có thể nói tất
cả những điều tôi không thể thốt ra lúc tỉnh táo. Ví dụ như..." Anh bắt mình
nhìn vào cô. "Như, tôi muốn em rất nhiều, tôi không nghĩ mình có thể ngủ
thêm một đêm ngoài đi văng phòng khách mà không hoàn toàn mất trí."
Cô cười - nó giống một tiếng thở ra hơn là một tiếng cười thực sự,
nhưng đủ để xóa đi nỗi kinh hãi khi phải thú nhận điều đó.
"Em nghĩ anh đã nói ra được điều đó rồi," cô bảo anh.
"Yeah," anh đồng tình. "Anh đã làm được đúng không?" Anh nhìn cô,
trông cô không giống như thể sắp sửa vừa la hét vừa lao ra khỏi xe. Cô
trông có vẻ...vui mừng?
"Chúng ta bỏ qua phần say khướt, được không?" cô nói "chỉ về nhà và
làm tình thôi."