CẢNH THỊNH ĐẾ TÂN TRUYỆN - Trang 276

thể lực cho họ. Nhờ thế, các giác quan của họ linh mẫn hơn. Bởi vậy, nếu
người thường có thể ngắm bắn trong phạm vi ba trăm mét thì với họ, mục
tiêu cách đó khoảng năm trăm mét vẫn có thể thấy được. Người có võ công
càng cao thì càng nhìn được xa.

- Tôi đồng ý với Ngài điều này. Chắc Ngài cũng được nghe Thiếu tá

Jack kể lại, Ngài ấy đã dạy cho binh sĩ của mình hai môn võ của nước
mình. Hai môn võ này sau đó cũng được lan truyền rất nhanh trong các
binh chủng khác. Tôi cũng tập và nhận thấy đúng như Ngài nói vừa nãy.

- Thôi nào – Nam tước Cowley xen vào. – Các vị tính nói chuyện này

mãi ở đây hay sao? Chúng ta hãy mời những vị khách của mình ngồi vào
bàn thôi.

Mọi người cùng cười, đoạn ngồi vào chỗ của mình trên bàn tiệc. Các

món ăn được bày biện khá phong phú với đùi trừu nướng, thịt heo xông
khói, xúc xích cùng món súp khoai tây. Bữa tiệc diễn ra trong không khí
cởi mở và thân tình. Bởi lẽ ngoại trừ Thùy, đã rất nhiều lần Bàn đã được
mời đến nhà Wellesley dự tiệc. Khi hỏi đến các vấn đề quân sự, tất cả đều
tỏ ra rất ngạc nhiên và thán phục về Thùy. Họ không nghĩ đến, với một
người ở độ tuổi của Thùy mà lại có thể vừa quản lý hơn một trăm năm
mươi nghìn binh sĩ, lại quán xuyến cả các công việc hành chính ở Bắc Hà.
Thêm vào đó, anh còn là một nhà nghiên cứu về vũ khí quân sự nữa chứ,
không phải Thùy chính là tác giả của TSG sao. Mọi người bỏ qua hết thảy
tước vị, phẩm cấp hiện tại mà nói chuyện với nhau.

Khi bữa tiệc đã đi qua được hơn phân nữa thời gian, Hầu tước Wellesley

đặt ra một vấn đề:

- William, anh lần này mang đến mười nghìn cây súng chắc không phải

chỉ là “học phí” cho các du học sinh của mình chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.