CẢNH THỊNH ĐẾ TÂN TRUYỆN - Trang 29

đeo trường kiếm, tay cầm sách làm bằng thẻ trúc. Trông như một vị thần
tiên, tuy già mà không lão.

Tướng Vũ Văn Dũng chợt quỳ sụp xuống, nước mắt lưng tròng mà vái

lạy: “Thầy ơi”.

- Khanh biết ông ấy à?

- Bẩm ông là Trương Văn Hiến, thầy dạy của hạ thần, cũng là thầy của

Tiên hoàng. Sinh thời Người văn võ kiêm toàn, lại nhân đức, học cao hiểu
rộng. Với thần, Thầy có công như ơn sinh thành. Trong nhà, thần cũng sai
người họa lại theo như trí nhớ. Ngặt nỗi, cả nhà thần toàn bộ là võ tướng,
văn không nên thân, võ cũng chưa tới nên họa lại không đẹp và giống như
bức này. Khẩn xin Bệ hạ sau khi kể chuyện có thể ban lại cho thần để đời
đời con cháu thần tưởng nhớ và thờ phụng.

- Ra là vậy. – Toản ra vẻ đã hiểu ra.

Cậu cũng hướng đến quỳ sụp xuống, chắp tay vái lạy.

- Ra Người là thầy của tiên phụ. Cũng nhờ Người điểm hóa mà giờ đây

con đã hiểu ra mình là ai, mình phải làm gì. Kính xin Người nhận một lạy
này của tiểu tôn.

Bá quan cũng giật mình, vội quỳ xuống. Không ít người thắc mắc “Ra

Hoàng thượng được cao nhân chỉ điểm. Nhưng Ngài gặp ông ta khi nào?
Chẳng phải từ khi ra đời đến nay, Hoàng thượng ở mãi trong cung, lại ham
chơi hơn ham học sao?”

- Các khanh bình thân đi. Giờ đây Trẫm sẽ kể. Câu chuyện cũng khá

dài. Các khanh có mặt ở đây từ sớm, nửa đêm đã phải thức giấc, lại đứng
suốt cho đến giờ. – Toản nói, đoạn quay sang tiểu Thái. Người đâu, ban tọa.
Từ nay về sau, Trẫm lệnh cho bá quan, sau này vào chầu không cần phải
đứng, tất cả phải bình tọa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.