CẢNH THỊNH ĐẾ TÂN TRUYỆN - Trang 407

của người dân biển miền Trung. Món ăn tuy có đơn sơ nhưng lại thấm
đượm bản chất người dân nghèo miền biển cát cháy và giông bão triền
miên.

Sau bữa sáng, ba người quay lại hồ cá, nơi cây đàn tranh vẫn còn nằm

yên trên chiếc bàn nhỏ. Có khác chăng là có thêm một chiếc bàn trà đơn sơ.
Toản và Ánh ngồi đối diện nhau bên bàn trà. Phần Ngọc Lan, cô ngồi
xuống bên cây đàn tranh của mình, gảy lên một khúc nhạc nhẹ nhàng mà
sâu lắng.

Ánh khẽ liếc nhìn Ngọc Lan với vẻ ái ngại. Ông dù là người có tư tưởng

khá tiến bộ nhưng văn hoá Nho gia cũng đã ăn sâu vào máu. Bàn việc đại
sự quốc gia lại có một nữ tử bên cạnh, với ông là một điều khó chấp nhận
được. Hiểu được điều này, Toản nhìn vào ông và nói với vẻ đỉnh đạc:

- Gia Long Bệ hạ! Xin ngài cứ yên tâm. Nàng sẽ không tham dự vào

cuộc nói chuyện giữa hai ta. Thú thật với ngài, tôi là người tôn trọng văn
hoá dân tộc nhưng cũng không đến mức quá bảo thủ. Nữ tử thì sao? Vẫn
còn đó những bậc anh thư như Bà Trưng, Bà Triệu hay Ỷ Lan Nguyên Phi.
Hon là nữ tử nhưng cũng có chính kiến của mình. Có đôi khi, nữ tử còn có
những cái nhìn sâu sắc, thấu tình đạt lý và những ý kiến còn xuất sắc hơn
nam nhân. Dù vậy, tôi rất tôn trọng ngài nên không cho nàng can dự vào
buổi đàm luận của chúng ta. Nàng chỉ ngồi đó gảy lên vài khúc nhạc. Đôi
khi, trong những lúc chúng ta cảm thấy căng thẳng, tiếng đàn lại giúp xoa
dịu tinh thần, giữa ngài và tôi sẽ dễ dàng thông cảm cho nhau hơn.

- Ngài đã nói thế thì ta cũng chấp nhận vậy. Quả thực, đôi lúc tôi có cảm

giác ngài phải là một người nhiều tuổi hơn, giàu kinh nghiệm hơn. Điều
này thật hiếm thấy với một người ở độ tuổi như vậy. Thế mà ngài lại hội tụ
đủ những điều đó, chỉ có thể nói trước mặt ta là một thiên tài. Ôi! Giá mà
bên cạnh ta cũng có một thiên tài như vậy, thế cuộc ngày nay cũng đã khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.