CẢNH THỊNH ĐẾ TÂN TRUYỆN - Trang 470

- Được rồi, – Ngô Hùng Quang húng hắng – trước tiên chúng ta phải về

nghỉ ngơi trước đã. Ngay trong chiều nay, chúng ta sẽ hồi kinh.

- Khoan đã đại nhân – Mã Anh Hào can ngăn. – Nếu chúng ta đi ngay

vào lúc này sẽ không ổn. Biết đâu lũ man di này sẽ sai người làm khó
chúng ta trên đường về đang khi Phó đại nhân còn đang bị thương. Tôi
nghĩ, trước hãy nghỉ lại một hai ngày cho vết thương Phó đại nhân thuyên
giảm đã.

- Sai rồi. Nếu như chờ mấy ngày, bọn chúng tất biết lộ trình của ta. Có

lẽ giờ này bọn chúng không nghĩ là chúng ta sẽ đi ngay mà chờ thương thế
Phó đại nhân khỏi hẳn. Do đó, hẳn là bọn chúng không hề phòng bị.

- Phải đó, vết thương này đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ – Phó Văn

Phương nhăn nhó – tôi chịu được. Chúng ta phải gấp rút hồi kinh bẩm báo
Hoàng thượng chủ trì công đạo. Nhất định không thể tha cho bọn chúng,
nhất là thằng lõi con Cảnh Thịnh đáng chết kia.

Mọi sự thế là đã định. Cả ba nhanh chóng trở về dịch quán gói ghém

hành trang và lên đường về ngay chiều hôm đó. Bọn họ không muốn chần
chừ thêm một phút giây nào nữa. Bọn họ dùng thuyền nhỏ rời khỏi bến Phú
Định rồi lên thuyền lớn đang neo đậu ngoài khơi để về nước. Họ vốn dĩ vẫn
cho rằng Việt Nam ngoài vài chiếc Định Quốc được xem như là quái vật
trên biển kia thì chiến thuyền cũng chẳng có là mấy. Vả lại, Định Quốc to
lớn chắc sẽ không có tốc độ cao bằng thuyền của họ vốn nhỏ hơn.

Dự tính là như vậy nhưng họ nào biết được sức mạnh đáng sợ của hải

quân Việt Nam. Mọi động tĩnh lớn nhỏ của họ đều không thể nào qua khỏi
tai mắt của Việt Nam. Chưa hết, có điều họ càng không ngờ là người của
CPQ cũng đã trà trộn lên thuyền từ lúc nào chẳng biết. Nói thật, nếu như
Quang Toản muốn, họ đã chết ngay tại đại điện chứ không phải chờ đến lúc
này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.