- Ngay bây giờ - Hoan nở nụ cười rạng rỡ nhất mà anh từng thấy, với sự
cộng hưởng của vệt nắng chói chang làm nổi bật đường lượn thanh mảnh
trên xương gò má và khóe miệng ẩm ướt ngây thơ - Em đã trả lại nhà trọ.
Em nghĩ tốt nhất là thực hiện tức khắc những gì mình muốn.
- Còn đám cưới và các thủ tục cần thiết? - Anh hỏi, không phải không lo
sợ.
- Chúng có cần thiết thật không? - Cô phủ lên Vinh ánh nhìn long lanh
tuyệt diệu của người uống quá chén.
3. Đầu tiên là phòng khách, gian bếp rồi đến buồng ngủ. Lớp giấy bồi
tường vàng ố lưu cữu mùi vị của năm tháng tàn héo bị Hoan bóc toạc,
không thương tiếc. Sau đó, bằng một loại sơn nước phổ thông, cô tự sơn lại
toàn bộ các bức tường thành những mảng màu xám, đỏ và trắng, không
tuân theo một trật tự nào. Sử dụng thẻ rút tiền của anh, cô tha về bộ bàn ghế
thô kệch, sự phối ngẫu khủng khiếp giữa kim loại và vải thô, thay thế cho
những chiếc ghế thanh tao chạm trổ tinh vi nhưng thọt chân sứt sẹo. Những
tấm rèm cửa mới tinh, bóng loáng, như một cơn mưa nhiệt đới chảy tràn bất
tận trên các khung cửa sổ. Hoan dành nhiều tâm sức cho những chậu cây
thẫm xanh, lá trổ ngùn ngụt, cao lên từng giờ từng phút, hiện diện tùy hứng
khắp các góc buồng. Tủ lạnh cỡ lớn, chất đầy thức ăn. Mọi thay đổi nội thất
được hoàn thành trong vỏn vẹn ba ngày, với một quyết tâm điên khùng thể
hiện rõ ràng ở hơi thở hổn hển khuân vác nặng, ở gương mặt vằn vện sơn
và cái áo đầm đìa mồ hôi.
Không chỉ nỗ lực xóa bỏ mọi tàn tích cũ, Hoan còn thẳng thừng thu hẹp
sự hiện diện của bà cụ chủ nhà. Bức tường bên ngoài cánh trái bị đóng đinh
ầm ĩ, treo lên một bức tranh lòe loẹt. Tất cả mớ âm thanh ồn ào và đống đồ
đạc đảo lộn diễn ra trong sự quan sát thẳng thừng từ bên cánh trái. Bà cụ
không mở miệng nói một lời, ngay cả lúc suýt bị những gã thợ khuân vác
đè bẹp hay khi Hoan đứng trước mặt bà, thử bắt chuyện một cách ngạo
nghễ và thách thức. Bằng sự im lìm chấp nhận quá đỗi dễ dàng, bà cụ đẩy