CÁNH TRÁI - Trang 39

im lặng hiền dịu hoặc nói chuyện bằng giọng châm biếm lạnh lẽo. Cũng có
lúc họ chào nhau xa lạ ở khoàng sân tầng bảy, nơi người ta trải mình trên
ghế phơi nắng. Hoan tìm cách ghi nhớ Junichi. Nhưng mỗi khi gặp, cô ngỡ
anh ta vừa thay đổi ghê gớm. Họ thích bơi trong hồ nước mặn có mái che.
Người đàn ông trẻ bơi giỏi. Dưới nước, mọi âu lo và muộn phiền tan vào
màu xanh mướt mềm. Mắt Junichi dõi theo cô, bí ẩn. Phía trên thành bể,
một số người đang khởi động. Các mẩu tiếu lâm nhạt phèo lấy trên internet
được kể hào hứng. Có lẽ họ đều lớn tuổi hơn cô hay Junichi. Hoan ngoi lên
mặt nước. Bầu trời rất sáng, chói chang bên trên lớp kính mái che trong
suốt. Một ý nghĩ thảng thốt vụt qua: Không ai nữa có thể gây tổn thương
cô, trừ chính cô.

Bơi xong, hai người ra băng ghế đầu mũi tàu, nơi rất gió và đầy hạt nước

li ti ẩm thấp. Hoan nói về quãng ngày đã qua, cho biết nguyên cớ cô dốc
nửa tiền bạc dành dụm lên tàu. Từ ngữ tìm thấy dễ dàng, không xúc động.

- Tôi muốn thử một đợt sống thật khác. Nếu không bây giờ, sẽ chẳng bao

giờ.

- Tôi hiểu - Junichi trả lời - Nhưng phân tích thời gian sống thì không dễ

chịu.

- Vì tôi ở một mình hơi lâu. Tôi biết, nghĩ nhiều thì cũng chẳng để làm

gì.

Họ rơi vào im lìm. Hoan hy vọng Junichi nói điều gì đó. Anh hướng về

cô đôi mắt xám tro như hai mặt hồ rộng không phản chiếu. Bất giác, anh
đặt tay lên tay cô.

- Cái chính là con người cảm thấy hạnh phúc. Phải không? - Anh nói

nghiêm túc và bình thản.

Cảm giác có lỗi mơ hồ bao quanh họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.