CÁNH TRÁI - Trang 44

CÁNH TRÁI

Phan Hồn Nhiên

www.dtv-ebook.com

Ván Cờ

1.

Khu vực phía đông thành phố chìm trong làn mưa dày đặc các ban mai.

Cả ngày sau đó, cây cối, đường phố và những mái nhà phủ lên một làn hơi
nước xanh xám. Những hôm như thế, mọi suy nghĩ, cảm xúc trong tôi
chệch ra khỏi trạng thái bình ổn. Chấm dứt bài khóa luận sớm, tôi muốn
tìm chút gì lót dạ thật nóng. Khi tôi bước qua khu thư viện, Megumi đứng
dưới mái hiên. Cô hơi co ro và liên tục nhảy lên, né tránh các hạt nước to từ
vòm cây hắt vào. Nhận ra tôi, cô lẳng lặng bước theo. Tiệm ăn bên ngoài
khuôn viên trường đại học, được nối bởi một con phố dài, lên dốc và mặt
đường hơi nghiêng về bên phải. Megumi có khuynh hướng đổ sang phía tôi
một chút. Vì thế, cô giống diễn viễn xiếc vừa bước đi chậm rãi, vừa giữ
thăng bằng trên sợi dây mỏng manh. Tôi cất kỹ bàn tay trong túi áo jacket.
Tuần trước, qua e-mail của người quen cũ, tôi biết tin Hoan đã mất trong
một tai nạn ô-tô. Cô mới lập gia đình một năm. Chồng cô, người đàn ông
tôi chưa từng biết mặt, thậm chí đến cả tên tôi cũng không rõ, thì bình yên.
Cái chết của Hoan lấy đi khỏi tôi điều gì đó, mơ hồ. Thế nhưng, trong tôi
không sao chịu đựng được nỗi cô đơn...

Đi một lúc, cái dốc lên cao. Những ý nghĩ lặng lẽ cũng thêm dày đặc.

Megumi đứng dưới một tán cây lá rủ xuống, ngoảnh nhìn tôi. Đôi mắt rộng
chờ đợi. Thật lạ là tôi quen biết cô đã 5 tháng. Còn gọi cô bằng tên thân
mật là Megu-chan. Thế mà cô sống ở đâu, điều gì làm cô bận tâm thì chưa
bao giờ tôi nghĩ đến. Nhưng thôi, chính tôi cũng chẳng mong được hiểu. Có
cảm giác chung về những người chung quanh thật ra cũng dễ. Nhưng với
từng kẻ riêng biệt thì không đơn giản. Vì thế, tôi và Megu đều bằng lòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.