ngờ. Có lẽ vì thế nó khiến em muốn khóc. Em cần hút thêm điếu thuốc
nữa!" - Aki hơi so vai. Giữa khói thuốc lá hăng nhẹ, chợt cô ngoảnh lại:
"Ban nãy có một phụ nữ gọi điện tìm anh. Cách cô ta nói chuyện như họa
sĩ". Choánh váng, Vinh khẽ đề nghị: "Em muốn chúng ta quay về thành phố
trong ngày mai chứ?". Hất nhẹ mái tóc mềm mại, Aki cười hạnh phúc:
"Không! Em còn muốn thấy tuyết trên đỉnh núi ở Việt Nam".
Họ nằm im bên nhau. Hơi thở nhè nhẹ. Làn da ấm áp. Đêm của gắn kết
say mê, của yêu thương sâu thẳm và cả sự xa cách mơ hồ mà người ta chỉ
nghe ra trong bóng tối hiếm hoi. Vinh trở dậy mở thêm một cửa sổ. Các
ngọn đèn thấp bên lối đi trải sỏi tỏa ánh sáng mờ đục. Những cái lá đột
nhiên đỏ thẫm, tách bạch. Hơi ẩm nhìn thấy bằng mắt ở khoảng đất trống
có màu tím nhạt. Tiếng chim vỗ cánh trong khu rừng đào dội vào vách núi.
San đang lần theo dấu vết của anh. Sự phi lý nên thơ nhưng đôi khi trở
thành nỗi kinh hoàng.
2.
Aki ốm đột ngột. Cô nằm im dưới chăn, cười với Vinh bằng đôi mắt mờ
đi trong cơn sốt. Từ hôm trước Vinh đã sửa soạn túi máy ảnh cho cuộc đi
lên đỉnh ngọn núi bên kia, nhưng bây giờ anh muốn hoãn lại. Aki phản đối
mạnh đến mức anh ngạc nhiên: "Đừng vì em mà làm hỏng chuyến đi. Đôi
khi một mình cũng dễ chịu". Vinh nghĩ, nếu cô nhìn theo, anh sẽ tức khắc ở
lại. Nhưng Aki quay vào tường và thở đều như sắp chìm vào giấc ngủ.
Người đàn ông giữ phòng internet cho Vinh thuê chiếc xe bám đầy bụi
đất nhưng vững chãi. Ông ta đổ xăng đầy bình, kiểm tra phanh, giọng hài
hước: "Ở các khúc quanh gấp, nó khó hạ tốc độ. Nhưng anh không sợ
chứ?". Vinh cười to. Khi nhìn lên, đối diện anh có một cô gái trùm mũ len
đứng im. Thêm một bước ngắn, gương mặt cô ta gần như sát với mặt anh.
Bao nhiêu thời gian trôi qua trong sự đối diện kỳ quặc ấy? Các sợi cơ mảnh
trong lồng ngực Vinh run lên. Thình lình, cơn ác mộng biến thành vấn đề