CÁNH TRÁI - Trang 58

- Nên quên thời chúng ta sống chung đầy khó khăn sau khi tốt nghiệp đại

học. Anh không bán được tranh. Và em bỏ đi đứa bé mà lẽ ra chúng ta đã
có, đúng không? - San ngước lên trời, như con ngựa non khoan khoái hít
thở không khí trong lành.

- Im đi!

- Em biết. Chúng ta còn trẻ và luôn hy vọng cuộc sống là điều thú vị

khổng lồ - Cô gái mỉm cười - Nhưng điều ám ảnh em suốt thời gian xa cách
và ngay lúc này là công việc anh làm. Anh đang vẽ gì?

- Không gì cả!

- Tại sao lại thế? - Giọng San thấp, phảng phất nguy hiểm.

- Vẽ khi thôi thúc bên trong đã mất là sự dối trá thô thiển. Aki giúp anh

trở thành người vẽ tranh để bán. Công việc tiến triển tốt. Có thể anh bắt đầu
quen cuộc sống dễ chịu.

- Anh vừa nói gì cơ? - San hét lên, đăm đăm nhìn anh, đôi mắt đen thẫm

tuyệt vọng.

Tiếng hét dội vào vách núi âm oang khiến Vinh bàng hoàng. Quãng

đường núi họ dừng chân có chút gì bí hiểm. Tiếng thác rì rào trên các đỉnh
núi xa. Những cây hoa đào trơ trụi. Đang mùa đông. Cỏ mọc giữa mấy
phiến đá lát đường trơn tuột. Cô gái ngồi trên thân cây gẫy, gương mặt
trống rỗng, dáng ngồi vừa thu mình, vừa chiếm lĩnh không gian. Sự lặng lẽ
ấy thấm vào anh, cay đắng hơn mọi lời nói. Vinh cất tiếng gọi, khẽ khàng:
"Lại đây!". San đứng phắt dậy, vuột ngoài tầm tay Vinh. Trong cái chớp
mắt không ngờ, anh trượt chân trên một phiến đá trơn, tuột nửa người
xuống mép vực. Tay anh kịp níu một gốc đào. Sự im lặng mênh mông
khiến San quay lại. Cô chậm rãi đến gần anh, ánh nhìn xa lạ. Có một tích
tắc, Vinh tin cô sẽ bước đi, bỏ mặc anh giữa tình thế khủng khiếp. Những
ngón tay đau buốt, tê dại. Mồ hôi đọng trên trán từng hạt to. Vinh nhắm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.