mắt. Anh phải chấp nhận, như từng chấp nhận phản bội niềm đam mê được
vẽ... San quỳ xuống gốc cây đào, nhìn thêm một lúc, rồi vươn tay kéo anh
lên. Vóc dáng mảnh khảnh của cô ẩn dấu sự mạnh mẽ dẻo dai khác thường.
Khi Vinh ngồi thở dốc bên bờ vực, cô gái bỗng thì thầm: "Em quyết định
sai khi cứu anh, đúng không?"
Giữa trưa họ ghé vào một bản nhỏ, ăn cơm nấu trong ống tre. San đột
nhiên trở nên tươi vui, đượm vẻ lãng quên bất cẩn. Cùng với nỗi kinh
hoàng, cảm giác day dứt từng phút lớn lên trong Vinh. Suốt buổi chiều lang
thang các đường mòn trong rừng, họ tìm thấy khoảng đất mọc đầy hoa đỗ
quyên và mặt hồ nước lặng yên xanh. San hôn mạnh lên mắt anh, tay anh.
Thời gian bỗng mất đi hiệu lực. Trên đường trở ra nơi gửi xe, một lần nữa
họ băng qua cầu treo. Nước phía dưới đỏ ngầu, gầm rú. "Chúng ta chỉ có
thể hạnh phúc khi làm việc đúng nghĩa - San thì thào - Và quan trọng là
tình yêu sâu đậm anh vẫn dành cho em...". "Nếu ta không gặp nhau nữa?" -
Vinh thử hỏi. Vệt gió lạnh cóng thổi ngang họ. San nghiêng người, dốc cái
nhìn chăm chú tối đen xuống dòng nước cuộn xoáy.
3.
Ngày thứ ba của cơn sốt, nhiệt độ Aki bỗng hạ xuống, gần như hoàn toàn
bình thường. Nhợt nhạt, mái tóc chải thẳng khiến bề ngoài cô dịu dàng
khác lạ. Thời tiết ấm, trời trong và xanh thẳm. Vinh đưa Aki đi dạo. Cô
muốn đến phòng intermet đọc thư. Người đàn ông trung niên ân cần đặc
biệt với Aki nhưng như thể không nhìn thấy Vinh. Chỉ là một thái độ không
đáng, tuy nhiên khiến anh cô độc. Aki kiểm tra công việc các phòng tranh,
hơi lo lắng khi một số tác phẩm không bán được như dự đoán. Vinh khuyên
vợ thảnh thơi đầu óc và đề nghị sớm quay về thành phố. Cô im lặng, có vẻ
dằn vặt. Hai người đi xuống trung tâm thị trấn cũ xưa. Vài họa sỹ quen vẫn
gửi tranh bán tại gallery của Vinh cúi chào đôi vợ chồng trẻ từ xa nhưng
lảng tránh. "Họ không vồ vập chúng ta nhue lúc chúng ta ở thành phố?" -
Aki băn khoăn. "Kinh doanh nghệ thuật chỉ đáng trọng vài lúc và vài nơi