CÁNH TRÁI - Trang 94

- Đừng có chơi cái trò đố chữ vớ vẩn vào lúc nửa đêm như thế này. Em

làm ơn khôn ngoan một chút được không? - Vĩnh điên tiết. Rồi anh dịu
xuống rất nhanh.

Cô gái rúc vào giường, nức nở thêm một hồi nữa rồi thiếp đi. Vĩnh gấp

nốt mấy bộ quần áo và tài liệu, xếp tất cả vào vali. Bằng bất kỳ giá nào, anh
cũng phải rời khỏi nơi đây. Tảng sáng, khi anh xách tất cả hành lý ra cửa,
Hoan ngồi bật dậy, trông như một thủy quái trồi lên từ đám bọt nước trắng
xóa. Cô lào thào, đầy đe dọa:

- Anh bỏ trốn em. Anh dám bỏ trốn em!

- Thôi đi. Thực ra em biết em muốn gì. Cứ sống như cách em muốn.

Đừng cố ý tạo ra bi kịch. Đừng có đẩy anh vào tình huống ngu xuẩn.

- Em phải bấu víu vào cái gì? Mọi thứ cứ tuột qua kẽ tay. Em sợ lắm...

Đột nhiên, Hoan ngã vật ra, trắng bệch. Vĩnh hoảng sợ lao đến giường.

Nghiến chặt răng, cô gái nhắm nghiền mắt lại. Cô vòng cánh tay lạnh toát
lên cổ anh, thì thào: "Em chỉ có anh thôi. Không biết em có yêu anh không.
Nhưng em biết rõ em cần anh...". Anh ôm chặt Hoan, gắng sức để không
khóc.

5. Sau chuyến ghi hình thực địa, Vĩnh ngờ ngợ hiểu con tàu cuộc đời anh

đang rẽ vào đường ray hoàn toàn khác. Một cuộc sống có Hoan, bất ổn, đầy
rẫy nguy cơ hoang mang, nhưng hình như đáng giá hơn. Hình bóng của
Minh mờ nhạt dần. Suy cho cùng, chẳng có gì bền vững, anh tự nhủ, ngay
cả các ý niệm tình yêu, sự gắn bó gia đình phải chăng cũng là một thứ ảo
giác mà một khi bóc nó đi, thời gian sống của anh có thể hiện ra với một
diện mạo mới mẻ, đầy sinh khí và tạo được mê say. Sự ngờ vực lẩn khuất,
im lặng hít thở. Nhưng một kẻ như anh có thể làm gì khác hơn?

Một trưa chủ nhật, anh chợt nhìn thấy có vật thể mờ trắng nằm trong

thùng thư. Bưu thiếp của Minh, gửi đi từ Stuttgart. Chất giấy tốt in hình ảnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.