Thái hậu mới nói được đến đây, Lan Lăng Vương liền khàn giọng quát
lên: "Không ——" hắn mãnh liệt lui về sau một bước, dứt khoát nói tiếp:
"Không, ta không cho phép"
Lời vừa nói ra, Sắc mặt của Thái hậu liền biến chuyển, lập tức trầm
xuống, tức giận không vui nói: "Ta nói, chuyện này sẽ dừng lại ở đây, mặc
kệ ngươi có đồng ý hay là không cho phép, Chuyện này sẽ không bàn lại
nữa."
Nói tới đây, Thái hậu lạnh lùng ra lệnh: "Đuổi ra ngoài ——"
Lệnh vừa ra, mấy thái giám liền đi lên phía trước. Bọn họ đang muốn
chống chọi với Lan Lăng Vương, thế nhưng hắn lại quả quyết xoay người.
Mới vừa ra đến cửa, Lan Lăng Vương đột nhiên quay đầu lại, hắn cúi đầu
nói với Thái hậu: "Nãi nãi, ta không cưới chính thê nữa, ta chỉ muốn
nàng......."
Hắn không lảng tránh nữa, giữa A Khởi và chính thê, nếu thực sự chỉ có
thể chọn một, chẳng những chỉ có Trương Khởi nghĩ như vậy, mà tất cả
giới qúy tộc ở Nghiệp thành muốn kết thân với hắn cũng đều nghĩ như vậy.
Lần này A Khởi rời đi, chỉ sợ có sự tham gia của bọn họ ở trong đó. Bọn
họ đuổi A Khởi đi, là vì muốn cho hắn phải cưới chính thê, trong khoảnh
khắc, có một cảm giác hối hận, uất ức nóng nảy cùng khổ sở không nói ra
được đồng thời lan tràn khắp trái tim.
Nghe được lời này của Lan Lăng Vương, Thái hậu lạnh lùng nói: "Đã
muộn rồi....... Nàng đã chọn người khác"
"Không phải là Tiêu Mạc sao?" Lan Lăng Vương tràn đầy lệ khí nói: "Ta
đi tìm hắn"
"Không cần phải tìm hắn."