CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 1147

Đôi mắt nàng, mặc dù ảm đạm, nhưng cũng bình tĩnh, điều này làm cho

A Lục thở phào nhẹ nhõm, cũng làm cho Lan Lăng Vương trầm ổn xuống.

Cúi đầu, Trương Khởi nhìn nơi bụng mình, âm thầm suy nghĩ: đứa bé

không còn rồi. . . . Hai ngày qua, nàng vẫn có cảm giác này, rồi sẽ mất đi
đứa bé này. Quả nhiên.

Chỉ là như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt. Nơi này là phủ Lan Lăng

vương, mình chỉ là một cơ thiếp bình thường, nơi này không phải là cố
quốc của nàng, nàng không phải là người tự do. Nếu như không muốn sanh
con ra không danh không phận, đi theo mình chịu tội, nếm tận gió sương
khổ sở trên thế gian, thì không bằng không sinh. Như vậy rất tốt.

Chiều nay, Lan Lăng Vương ôm Trương Khởi, Trương Khởi không nói

gì, hắn cũng vẫn không nói gì.

. . . . . . Cho đến bỏ lỡ một khắc kia, hắn mới biết mình từng có một đứa

bé. Đứa bé được hai tháng, là đã mang thai ở Nghi Dương sao?

Tại sao nàng ấy không cho hắn biết trước tiên? Không khóc lóc kể lể khổ

cực với mình? Tiểu phụ nhân yếu ớt, mềm mại như vậy, cần gì một mình
chịu đựng tất cả? Đúng rồi, nàng ấy muốn rời đi hắn, tự nhiên sẽ không nói
cho hắn biết chuyện có thai.

Nghĩ tới đây, một cơn tức giận vô danh kèm theo đau đớn xông vào trong

lòng hắn, nhưng hắn thấy ánh mắt trong trẻo lạnh lùng và sắc mặt trắng như
tờ giấy của Trương Khởi, thì ngọn lửa kia lại không phát ra được. Chẳng
những không thể nổi giận, hắn còn phải nhẹ lời an ủi, chỉ sợ nàng mới vừa
mất đứa bé sẽ có chút gì không ổn.

Trương Khởi dưỡng bệnh ước chừng bảy ngày.

Bảy ngày sau, nàng đã khôi phục như xưa. Dù sao, nàng còn trẻ, dù sao,

đứa bé còn quá nhỏ, sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn cho thân thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.