CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 1983

cản được, nhưng Trịnh Du? Trịnh thị vẫn lấy trinh liệt nổi danh, không phải
Lan Lăng Vương không cần, lại lén mình thân mặt với Hòa Sĩ Khai? Còn
qua lại lâu như vậy? Bọn họ xem mình là gì chứ?

Sự tức giận của Hồ hoàng hậu, sự tò mò và khinh thường của chúng quý

nữ, Trịnh Du đều không chú ý tới. Nàng ta chỉ bị lời nói của Trương Khởi
làm kinh hãi lùi lại một bước, trong khoảng thời gian ngắn, trong tai ông
ông tác hưởng, trong đầu có vô số âm thanh đồng thời đang thét gào: "Giết
ả, giết ả diệt khẩu."

Nhưng chỉ chớp mắt, cặp mắt trống rỗng của nàng ta đối diện ánh mắt

bốn phía quăng tới, liền hiểu rõ giết Trương Khởi diệt khẩu là không thể
nào.

Trong nháy mắt, một ý niệm khác trồi lên trong đầu của nàng ta: ả làm

sao biết? Ai cho ả biết? Lần này làm thế nào, lần này làm thế nào? Nghĩ đi
nghĩ lại, gương mặt Trịnh Du tái nhợt như chết bụi: xong rồi, tất cả đều
xong rồi, đều xong rồi. . . . . .

Thấy mọi người ngây người như phỗng, Lạc Dương vương phi dẫn đầu

tỉnh táo lại, nàng ta cất bước tiến lên, khàn giọng nói: "Hiện tại tranh
chuyện này làm gì? Mọi người có thể sống về Tấn Dương hay không còn là
một vấn đề đấy."

Lời vừa nói ra, chúng nữ tỉnh táo lại, đồng thời tuyệt vọng thầm nghĩ:

Đúng vậy, có thể sống nữa hay không còn là một vấn đề. Loại chuyện như
vậy để ý làm chi?

Trịnh Du cũng tỉnh táo lại: đúng rồi, lần này tất cả mọi người sẽ chết ở

đây, ta có gì phải sợ?

Nghĩ tới đây, nàng ta cười lên ha hả. Trong tiếng cười bén nhọn, nàng ta

oán độc nhìn chằm chằm Trương Khởi, hô lớn: "Trương thị, ngươi là thứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.