CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 245

"Vâng."

Giọng nói êm tai lanh lảnh như dòng nước chảy róc rách của Quảng

Lăng Vương truyền đến, "Ngươi nói, núi xanh trùng điệp, nước biếc dạt
dào, cảnh đẹp như thế có sánh bằng mỹ nhân không?"

Trương Khởi nghe được sự cô đơn từ trong lời nói của hắn.

Lông mi thật dài của Trương Khởi chớp chớp, một hồi lâu, nàng mới nhẹ

giọng nói: "Không phải....So với vạn năm trường tồn của núi xanh thì mỹ
nhân chỉ là một trò cười mà thôi."

Chỉ là một chuyện cười mà thôi. Thời niên thiếu, phải nỗ lực cố gắng gấp

mấy lần so với người thường mới có thể có được lời khen ngợi của thế
gian. Khi tuổi già ......Không có khi tuổi già, nàng và hắn mãi mãi không
bao giờ có thời gian lúc tuổi già.

Từ xưa đến nay mỹ nhân như danh tướng, chẳng hẹn chờ ai tới bạc đầu.

Hồng nhan bạc mệnh thôi đành!

"Trò cười?" Quảng Lăng vương cúi đầu cười. Tiêu Mạc đứng ở bên cạnh

thấy hắn cứ mải mê lo chuyện trò với Trương Khởi, mà lời lẽ đáp lại của
Trương Khởi cũng vô cùng văn vẻ xa xôi, bên trong như ẩn chứa ý vị nào
đó mà không thể diễn tả bằng lời.

Hai người này dường như đã quên mất hắn, như có bí mật nào đó chỉ có

họ mới biết......Tiêu Mạc quay đầu lại nhìn Trương Khởi.

Trương Khởi vẫn yên phận cúi đầu, còn lộ vẻ non nớt ngây ngô của một

tiểu cô tử, xem ra thật không đơn giản như biểu hiện ở bề ngoài!

Lúc này, Quảng Lăng vương mới từ từ xoay đầu lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.