CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 404

Thoắt cái, mặt nàng đỏ bừng.

Tiếng cười càng lúc càng lớn, càng lúc càng vang dội. Khi mọi người đã

dần yên tĩnh lại Trương Khởi mới khẽ nghiêng đầu sang.

Nàng nhìn thẳng vào giáo tập Trần với vẻ ngây thơ cho đến khi tiếng

cười bốn phía im bặt, cho đến khi chân mày giáo tập Trần cau lại, có vẻ
như tức giận, Trương Khởi mới cất giọng trong trẻo nói, “Mẫu thân A Khởi
rất thích Trang Tử. A Khởi còn nhớ có một ngày xuân nọ, mẫu thân ngồi
trước bệ cửa sổ đọc cho A Khởi nghe một câu: "Người đời có khen cũng
đừng vội, người đời có chê cũng chớ buồn, phải biết phân biệt nội và ngoại,
vinh và nhục". Mẫu thân giải thích với A Khởi rằng, những lời này nghĩa
là, khắp thiên hạ cùng ca ngợi một người, người đó cũng chẳng thêm cần
cù, khắp thiên hạ có trách mắng kẻ đó, hắn cũng không bởi vì vậy mà nhụt
chí. Tại sao lại vậy? Bởi vì người này biết rõ chừng mực giữa nội tâm và
ngoại vật, không sợ hãi trước nhục vinh. Mẫu thân nói với A Khởi, mẫu
thân cũng là người như vậy.”

Dừng một chút, Trương Khởi hơi nghiêng đầu giọng nói càng ngây thơ

hơn, “Giáo tập có ý chê bai mẫu thân A Khởi như thế, là vì giáo tập không
phải là người như vậy sao?”

Ý nàng muốn nói, giáo tập Trần chối bỏ mẫu thân nàng, vậy có phải ông

là loại người coi trọng danh lợi, là kẻ không an phận không?

Nàng vô cùng ngây thơ, giọng nói trong trẻo êm tai, như thể tiếng nhạc

vang vọng. Ánh mắt nàng sáng ngời, thần thái tự nhiên, trong sáng vô tư
như chân nhân.

Đây là thời đại thích huyền học, coi trọng sự ngây thơ chân thật!

Đây là thời đại biện luận chí lý, tìm kiếm sự mở mang kiến thức!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.