CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 483

phúc. Đứng một lát, Trương Khởi lại xoay người đi ra ngoài.

Lúc này, Trương Cẩm ngừng khóc, nàng ta quay đầu lại, nâng đôi mắt

đẫm lệ, mơ hồ quát lên: "Ngươi là ai?"

"Cẩm tỷ tỷ, muội là A Khởi."

Đến một lát sau, Trương Cẩm mới phục hồi lại tinh thần, nàng ta trợn to

đôi mắt đã sưng đỏ, bên trong che kín tia máu, khàn khàn hỏi: "A Khởi?
Sao ngươi lại đến đây?"

"Là tổ mẫu, bà ấy hỏi ta mấy câu xong, liền nhốt ta vào đây cùng tỷ tỷ."

"Đừng kêu bà ta là tổ mẫu! Bà ta là mụ già cố chấp, thà bức ta chết cũng

không chịu thành toàn cho ta và Tiêu Lang, bà ta không phải là tổ mẫu của
ta——" Trương Cẩm khàn giọng kêu lên. Nàng ta ngồi thẳng người dậy,
vươn tay kéo lấy cánh tay Trương Khởi, nước mắt lã chã nói: "Có phải A
Mặc nói gì với ngươi không? Chàng có chuyển lời gì cho ta không? Chàng
có biết ta bị bắt giam không?"

Một câu lại một câu, trong ánh mắt nàng ta tràn đầy mong đợi. Nhưng

Trương Khởi lại không trả lời được, chỉ là ngây ngốc lắc đầu.

Trương Cẩm thấy nàng lắc đầu, liền nổi giận, nàng ta đẩy mạnh Trương

Khởi ra, khiến cho Trương Khởi phải lảo đảo lui về phía sau mấy bước, rồi
lại đặt mông ngồi xuống ngay đó, khóc rống lên.

Nhìn nước mắt đầy mặt, cùng dáng vẻ tuyệt vọng khổ sở của Trương

Cẩm, Trương Khởi đoán không ra mục đích đại phu nhân nhốt mình ở chỗ
này. Nếu đã không nghĩ ra, vậy thì không nghĩ nữa.

Trở lại phòng khách, Trương Khởi dựa vào sập, miễn cưỡng đi vào giấc

ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.