Không chớp mắt nhìn một hồi, hắn vươn tay, phủ lên bắp đùi trắng muốt
như ngọc.
Cảm thấy da thịt mềm mịn càng không ngừng run rẩy dưới tay mình, hắn
rũ xuống hai mắt, bởi vì mang theo tình cảm, âm thanh của hắn nhỏ đến
khiến lòng người mềm đi, "Trương Khởi."
". . . . Uhm." Kéo âm cuối ưm một tiếng, làm cho hô hấp của hắn đột
nhiên nặng thêm ba phần.
Hắn hít sâu một hơi, khàn khàn nói: "Nàng không có lời gì nói với ta
sao?"
Trương Khởi ngẩng đầu.
Con ngươi của nàng mờ mịt, phản chiếu dung nhan anh tuấn ửng đỏ
không thể hình dung của hắn. Nhìn hắn, nàng giương cái miệng nhỏ nhắn,
thì thào nói ra: "Ta muốn ngài ra chút sính lễ nghênh ta vào cửa."
Một câu nói ra, nàng liền im.
Đây là Chu, nhà của hắn ở nước Tề, nhà của nàng lại ở nước Trần.
Dù hắn nguyện ý ra sính lễ, thì sính lễ này mang đến nơi nào? Nàng lại
từ nơi nào xuất giá?
Cũng chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi.
Một câu nói ra, môi của nàng liền run rẩy, trên mặt xinh xắn tuyệt đẹp, lộ
ra một nụ cười yếu ớt tự giễu.
Lan Lăng Vương ngưng mắt nhìn nàng thật sâu.
Hắn rũ hai mắt xuống, môi mỏng mím lại thật chặt, không nói thêm lời,
hai tay chặp lại, nâng hông của nàng, liền đi vào thùng tắm.