CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 935

Xe ngựa rất nhanh đã chạy nhanh đến phủ Lan Lăng vương, Trịnh Du

nói mấy câu với quản gia, dưới sự dẫn dắt của người hầu, Trương Khởi
xuất hiện trong tiểu hoa viên.

Trong vườn, hoa đào hồng cành liễu xanh, cảnh sắc vô cùng tươi đẹp.

Thu công chúa cùng Trịnh Du ngồi trên đình đài, ánh mắt nhìn thẳng vào
Trương Khởi đang uyển chuyển bước đến.

Lúc này Trương Khởi hoàn toàn không nhìn ra vẻ si tình ngày hôm qua,

càng không thấy vẻ hạ thấp mình, nhỏ bé đáng thương như trước. Trên
khuôn mặt nàng thấp thoáng nụ cười tuyệt mỹ, dáng người non mềm thu
hút chuyển động nhẹ nhàng như cành liễu trong gió.

Chỉ mới bốn tháng không gặp, nàng ta càng trở nên xinh đẹp, chẳng

những đẹp mà tuổi còn nhỏ đã vô cùng đẹp, nhìn nàng ta đến gần, bộ ngực
lại còn khẽ nhấp nhô, khác với vẻ mặt chán ghét của Thu công chúa, sắc
mặt của Trịnh Du lại trở nên nặng nề: tiện thiếp này xinh đẹp thành thế này,
nếu nàng là Lan Lăng vương thì nàng cũng không nỡ buông tay. Không
được, nàng đã đợi chờ từ lâu, nàng không thể đợi thêm nửa năm một năm
nữa. Nếu nàng ta không thức thời vậy thì không trách được nàng không hạ
thủ lưu tình ra tay với nàng ta. Trương Khởi còn cách nàng có năm bước thì
dừng lại. Nàng ta đưa bàn tay trắng noãn nhỏ bé, vừa thờ ơ bẻ gãy một
cành liễu vừa mỉm cười nói với hai nàng: “Hai vị nữ lang tìm ta có gì chỉ
giáo?”

Trong quá khứ, không phải lần đầu tiên khi gặp, nàng ta cung kính hành

lễ, theo bổn phận cười đón hay sao? Hiện tại nàng ta lại nhẹ nhàng tự tại
thế này, nàng ta cho rằng mình là dòng chính nữ của con cháu thế gia ở
Nghiệp thành hay sao?

Trịnh Du đưa tay đè xuống tay Thu công chúa chuẩn bị nổi giận, khẽ

cười nói: "Là có một chuyện."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.