Thu công chúa nguyền rủa mấy câu, thấy Trịnh Du vẫn mất hồn nhìn
bóng lưng Trương Khởi, liền nói: "A Du, ngươi không cảm thấy tức giận?"
Trịnh Du lắc đầu, nàng vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng Trương Khởi ẩn
vào vườn hoa đào, nói: "Nàng sẽ không chung phu quân cùng ta."
"Ngươi nói cái gì?"
Trịnh Du nhìn chống lại Thu công chúa đang không nghe rõ, nghiêm túc
nói: "Đến nước này, bệ hạ chỉ thiếu bước không hạ chỉ. Nàng ta trực tiếp vô
lễ trước mặt ngươi và ta chính là không cho phép lưu một chút đường sống
chung sau này. Hoặc là thật sự nghĩ độc chiếm Trường Cung muốn làm thê
tử chàng. Nhưng việc ấy thái quá rồi, ta nghĩ hẳn là nguyên nhân khác,
nàng ta đang nói cho ta biết, nàng ta bằng lòng rời khỏi.”
Nói tới chỗ này, Trịnh Du tươi cười rạng rỡ, nàng đứng lên, vui vẻ nói:
"Nàng ta đã sẵn có ý định, sự tình trở nên dễ làm hơn nhiều. A Thu, chúng
ta đi thôi."
Trương Khởi đi ra khoảng trăm bước, chậm rãi xoay người, quay đầu
nhìn lại.
Mắt nhìn Trịnh Du vui vẻ ra mặt đang rời đi, nàng từ từ rũ lông mi
xuống.
Trịnh Du là một người thông minh, ý của mình, xem ra nàng ta đã hiểu.
Thế rất tốt, rất tốt.......
Hiện tại nàng chỉ cần nhìn Lan Lăng vương thôi.
Nếu hắn thật lòng không nghĩ buông tay thì sẽ phải làm vài việc rồi.
Nếu như cuối cùng hắn vẫn thỏa hiệp để cho nàng đi thì nàng cũng
không thể lặng lẽ rời đi. Quý tộc trong cả Nghiệp thành đều biết bộ dáng