- Nhưng chỗ tôi không được. Chung Tình giọng mềm mại, nhưng lời nói
không cho phản bác: - Vì sao " cẩu bất lý" ở Thiên Tân lại đắt? Vì tấm
biển, cho dù anh có nói nó không ngon, không đáng, nhưng giá trị tấm biển
đó đại biểu không ai không tin. Sắp Trung Thu rồi, người mua cua nhiều
hơn, nếu có ai sành sỏi nhận ra, không chỉ anh mang tiếng, mà còn cả cái
chợ này mang tiếng.
- Chung đại tỷ... Vương Râu cầu khẩn, một nữ nhân dám vung dao tự
chặt tay mình không thèm chớp mắt, ai dám coi nhẹ lời nói của cô, hôm đó
hắn còn tận mắt chứng kiến.
- Không thương lượng, mai đổi biển đi. Chung Tình nói thêm: - Tôi sẽ
cho người làm vài tấm biển, một bên là cua Hoàng Hà khẩu một bên là cua
hồ Dương Trừng, viết vài thông tin trên đó, so sánh giống khác hai loại và
khẩu vị hai đằng, sẽ có người treo ở chỗ những người bán cua các anh. Tôi
tin, tuy lợi nhuận có giảm nhưng người mua cua sẽ nhiều hơn, Vương Râu,
làm ăn nhìn xa một chút, đừng chộp giật như thế.
Mấy nhân viên đi theo sau liền gật đầu ghi lại.
- Vậy làm phiền Chung đại tỷ. Vương Râu dù không tình nguyện lắm,
nhưng vẫn phải nghe theo:
- Anh Vương, không cần thở dài như thế đâu. Đột nhiên có chàng trai
cao lớn, đầu trọc ở đâu xuất hiện, nhìn số cua, nói xen vào: - Giữ chữ tín
không phải là thật thà ngốc nhếch, nếu anh nhanh tay làm trước các hàng
bán cua khác, tin tôi đi, sau vụ Trung Thu này, người ta sẽ truyền tai nhau,
mua cua là phải tới chỗ Vương Râu, không lo bị lừa. Đừng coi chữ tín là
gánh nặng, hãy lấy nó làm ưu thế.
- Giám đốc! Chung Tình nhìn thấy Trương Thắng khoanh tay đứng đó
thì mừng lắm, dợm bước đi tới kịp, may mà kịp thời dừng lại, dặn dò nhân