CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 107

Tứ Muội cứ như thế nhìn thấy thanh thiên đại lão gia*: “Công tử, người

phải làm chứng cho thuộc hạ đấy!”.

Thanh thiên đại lão gia: Quan thanh liêm.

Bạch Hạ kiên nhẫn giải thích: “Ta muốn ôm hắn thử xem có giống với

cảm giác ôm huynh không đó mà”.

Tiêu Sơ nghẹn lời.

Tứ Muội giậm chân.

Bạch Hạ vẫn ngây thơ.

Hồi laai sau, Tiêu Sơ mới khó khăn mở miệng, nói với Bạch Hạ: “Cô

theo ta vào đây”, ngừng một lát y mới quay sang ôn hoà nói với Tứ Muội
đang tức giận tột độ: “Còn ngươi, trong ngày hôm nay đừng xuất hiện trước
mặt ta”.

Tứ Muội khóc ròng, điên cuồng chạy đi.

Bạch Hạ mỉm cười ngọt ngào, hết sức hồn nhiên.

Vào đến thư phòng, Bạch Hạ chớp mắt hỏi trước: “Tranh Ngôn, huynh

muốn chịu trách nhiệm với ta phải không?”.

Bờ vai Tiêu Sơ run lên, lần đầu tiên ngón tay y bị chính chiếc xe lăn của

mình kẹp trúng, cố nhịn đau trả lời: “Ưm… cái đó… phải chịu trách nhiệm
sao đây…?”.

Bạch Hạ tốt bụng nâng ngón tay sưng của y đến bên miệng thổi nhẹ, sau

đó nàng ngẩng mặt lên, hồn nhiên hỏi tiếp: “Vậy có mấy cách để nam nhân
chịu trách nhiệm với nữ nhân đây?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.