CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 158

ngoài có tận tâm tận ý với muội như thế nào đi chăng nữa cũng không thể
bằng tình thương vô tư, không đòi hỏi bất cứ thứ gì như người nhà đối với
muội được”.

“Dù sao thì muội cũng không quay về đâu!” Bạch Hạ chun mũi: “Muội

thấy ở đây cũng tốt mà, hơn nữa, huynh đối với muội cũng rất tốt”.

Con ngươi y u ám hẳn đi, giọng nói vẫn cứ dịu dàng, song lại nặng nề

như thể ngàn cân: “Ta có tốt với muội thì sao có thể tốt được cả đời…”.

Bạch Hạ nghe xong đứng thẳng người lên nhìn y, con ngươi vừa được

nước mắt tẩy rửa trông càng thêm trong suốt, nhưng vẻ mặt nàng lại hiện
lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy: “Tranh Ngôn, muội hỏi huynh, một đời được
khoảng bao lâu? Được bao nhiêu năm?”.

Tiêu Sơ sửng sốt: “Cái này… tùy từng người mà khác nhau”.

“Có người vừa sinh ra đã chết, đó là một đời. Có người sống thọ đến

trăm tuổi, đó cũng là một đời. Không ai có thể biết được, một đời của mình
rốt cuộc có thể sống được bao nhiêu năm.” Con mắt Bạch Hạ hồng hồng,
khi nói chuyện vẫn còn mang theo giọng mũi, thế nhưng mỗi lời nói ra đều
rất mạnh mẽ, kiên định: “Huynh là thống soái, muội là đại phu, chúng ta
đều là những người đã quen nhìn thấy sự sống cái chết, thậm chí còn có
một cách nhìn khác hẳn về chúng, có nhất thiết phải so đo sinh mệnh dài
hay ngắn không?”.

Tiêu Sơ nhìn nàng, thần sắc hơi dao động.

Bạch Hạ ngừng lại, siết chặt nắm tay rồi nói tiếp: “Nếu như bây giờ có

người nói với huynh, nàng ấy không thể sống được bao lâu nữa, nói không
chừng… nói không chừng sẽ chết trước mặt huynh, vậy cái lý do huynh
luôn dùng để làm lá chắn cho mình, liệu có còn tác dụng hay không?
Huynh có còn đè nén tình cảm của mình, mà đẩy nàng ấy ra xa hay
không?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.