trung tâm. Căn nhà kiểu này thường thuộc về những nhà giàu có, quý tộc
thời xưa.
(2)Phó dịch: Đày tớ, tôi tớ chuyên làm việc nặng nhọc.
(3)Tiểu tư: Người ở nam còn nhỏ tuổi.
Thị tòng (4)theo hầu Tiêu Sơ ở đây chỉ có duy nhất một người đi từ kinh
thành tới, tên là Tứ Muội.
Tối qua Bạch Hạ đã ngủ đẫy giấc cả một đêm trong phòng dành cho
khách, lúc này nàng đang ngồi xổm bên bếp lò, nghiêng đầu chọc cho Tứ
Muội cười.
(4)Thị tòng: Nô tài đi theo hầu hạ bên người.
Tứ Muội hiển nhiên không buồn để ý đến nàng, khuôn mặt còn đen hơn
đáy ấm sắc thuốc đặt trên bếp đến tận ba phần.
Da mặt của Tứ Muội vốn dĩ đã đen lắm rồi, chẳng những đen mà còn là
khuôn mặt chữ điền đúng chuẩn, lại còn có thêm cả bộ râu quai nón rậm
rạp nữa.
Vậy nên Tứ Muội là nam nhân, là nam tử hán thật sự, chí ít nhìn bề ngoài
thì đúng là như vậy…
Giọng nói của Tứ Muội thật ra rất trầm ấm, thế nhưng không biết có phải
do sống với người nói năng nhẹ nhàng như Tiêu Sơ quá lâu hay không, mà
hắn luôn cố ý đè thấp giọng, khiến cho người nghe lại có cảm giác lanh
lảnh.
Khi Bạch Hạ nấp dưới gầm giường, hắn chính là người lên tiếng trả lời
Tiêu Sơ, cũng chính là người chỉ dùng một câu nói đã đánh vỡ huyền cơ
“bán nụ cười” của Tiêu Sơ ngay sau đó.