CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 306

Y lấy một chiếc khăn lau khô chân nàng, lại lấy một chiếc khăn nữa quấn

mái tóc ướt dẫm của nàng lên, tiếp đó kéo chăn đắp cẩn thận cho nàng, sau
cùng y đưa tay phải vào trong chăn, lướt trên lớp áo trong của nàng, rồi
dung luồng nội lực ấm áp giúp nàng xua đi sự ẩm ướt.

Trong lúc làm nhưng điều này, tấm lòng của Tiêu Sơ còn thuần khiết hơn

cả nước suốt trên núi, chỉ vì muốn chứng minh từ trước đến giờ mình
không bao giờ “đề phòng xa lánh” gì nàng, vậy nên y không hề suy nghĩ gì
bậy bạ.

Nhưng tâm trạng Bạch Hạ lại rối rắm, mà thực ra cũng không thể gọi là

rối rắm, quy lại một từ rất đơn giản – động lòng xuân.

Ngón tay thon dài mạnh mẽ của y, lòng bàn tay dịu dàng mang theo vết

chai mỏng, từ ngón chân lộ ra ngoài men dần lên trên, qua đầu gối, bắp
chân rồi đến đùi và phần bụng dưới, cuối cùng dừng lại một lúc tới phần
hông, nơi tiếp xúc lớn nhất với mặt đất và cũng là chỗ bị ướt nhiều nhất.
Cách lớp y phục bằng tơ lụa thượng đẳng, thậm chí Bạch Hạ có thể cảm
nhận một cách rõ rang những đường vân trên bàn tay y…

Trên con đường trêu chọc cám dỗ lẫn nhau này, Bạch Hạ vĩnh viễn khó

thoát khỏi vận mệnh bi thảm từ chủ động sa vào thế bị động, dù Tiêu Sơ cố
ý hay vô tình, đều sẽ khiến cho cực diện xoay chuyển hoàn toàn, sau mỗi
lần khêu khích cho nàng dục hỏa đốt người lại tỏ ra đứng đắn, vẻ mặt vô
tội, nghiêm nghị không xâm phạm mà nhẹ nhàng bỏ đi…

Đây chính là cái gọi là tự tạo nghiệt không thể sống đây mà, hay có thể

gọi một cách chính xác hơn: “Đen ăn đen”.

Ai bảo nàng họ Bạch mà không phải họ Hắc chứ…

Trong lúc hô hấp và nhịp tim Bạch Hạ rối loạn tới đỉnh điểm, khi dục hỏa

mạn mẽ đã sắp như ngọn lửa lan trên cánh đồng, cả người đã sắp bùng nổ
tới nơi thì Tiêu Sơ bình thản nói: “Y phục khô rồi, để ta giúp muội lau khô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.