CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 332

Tô Tử Chiêu đột nhiên cười lạnh lùng, lời nói ra chậm rãi nhưng nặng

tựa ngàn cân: “Ngươi, dựa vào cái gì mà đòi cưới muội ấy?”

Hắn chắp tay sau lưng đi vào phòng ngủ xem một vòng, lúc đi ra sắc mặt

hắn càng có vẻ nghiêm trọng hơn, tuy hắn nói không nhanh nhưng rõ ràng
khó mà che giấu đượchơi thở gấp gáp: “Dựa vào thân phận địa vị của ngươi
hay dựa vào vinh hoa phú quý mà ngươi có? Mấy thứ này, Tiểu Lục Nhi
của chúng ta căn bản không thèm! Ngươi chẳng những không biết muội ấy
thích ăn cái gì, cũng không biết rằng muội ấy thích thắp chút hương thơm
trong phòng để dễ ngủ, không biết muội ấy thích căn phòng mà vừa mở cửa
sổ ra là có thể nhìn thấy mặt trời mọc, mặt trời lặn, không biết rằng tuy
muội ấy thích mặc y phục lục sắc nhưng lại không thích màn che đầu
giường màu lục, không biết rằng muội ấy thích các loại con rối vải, còn
thích ôm con to nhất, dễ chịu nhất để đi ngủ thì mới không nằm mơ thấy ác
mộng...”

Hắn hơi ngừng lại một chút, lạnh lẽo nhìn sắc mặt Tiêu Sơ đã trắng bệch

như tờ giấy; “Tiểu Lục Nhi lớn lên trong sự bao bọc của tất cả chúng ta,
trước giờ chúng ta đều không nỡ nhìn thấy muội ấy phải chịu dù chỉ là một
chút uất ức. Thế mà ở đây, những gì mà ta nhìn thấy toàn là muội ấy phải
nhẫn nhịn cầu toàn còn ngươi thì tự cho mình là đúng. Ngươi đã không thể
cho muội ấy được cái gì, còn dám lớn tiếng không biết xấu hổ nói muốn lấy
muội ấy!”

Nói xong hắn quay sang Bạch Hạ vẫn im lặng cúi đầu từ nãy đến giờ,

giọng nói nhỏ nhẹ hơn: “Tiểu Lục Nhi, muội thật sự muốn gả cho hạng
người này sao?”

Bạch Hạ ngước mắt nhìn bên này rồi lại nhìn sang bên kia, mếu máo,

không trả lời mà chỉ cắn chặt môi dưới.

Tô Tử Chiêu thấy vậy, vội vàng khom người vỗ nhẹ lên má nàng:

“Không được cắn, cẩn thận rách môi bây giờ”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.