CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 371

Không biết so với bánh do đầu bếp làm, tay nghề của ai tốt hơn. Hoặc có

thể nói, không ai có thể làm ra mùi vị giống với bánh nàng làm.

Kể ra cũng thật nực cười, món nàng thích ăn nhất lại chính là món y

không thể ăn được…

Lồng ngực y đột nhiên cảm thấy như có hàng ngàn thanh đao sắc bén

đang khuấy đảo, khuôn mặt trắng bệch của Tiêu Sơ nhăn lại, túm chặt lấy
vạt áo trước ngực, úp sấp lên trên bàn, cắn răng nhẫn nhịn.

Cho dù y đang ở một mình trong phòng, cũng chưa từng để tiếng rên nào

bật ra khỏi miệng.

Sau lần bị ám sát vài tháng trước, cơn đau dữ dội này thỉnh thoảng sẽ

xuất hiện, thình lình ập đến, cũng thình lình tan biến.

Hai lần đâu fy cũng không để ý lắm, sau đó thì y cố ý không nhắc đến.

Độc Dịch Hồn bây giờ chắc chỉ mới lan đến phần eo, không thể nào di

chuyển qua tâm mạch nhanh như vậy được. Nhưng, cơn đau này với thời
gian đầu khi chất đọc phát tác giống nhau vô cùng.

Tại sao lại như vậy?

Lần ám sát ngày đó, người bên cạnh Tư Đồ Diên, Lâm Nam... còn có...

Dòng suy nghĩ lộn xộn bị một giọng nói đột ngột vang lên cắt đứt.

“Tranh Ngôn, huynh về rồi à? Đây là thuốc muội mới điều chế cho

huynh...”, Bạch Hạ vừa nói vừa đẩy cửa vào. Nhìn thấy tình cảnh trong
phòng nàng tức khắc kinh hoàng, chạy vội lại: “Huynh sao vậy?”.

Tuy cơn đau chỉ diễn ra trong một thoáng, nhưng y phục của Tiêu Sơ gần

như bị mồ hôi lạnh thấm ướt, y miễn cưỡng ngồi dậy mỉm cười, vừa định
mở miệng, Bạch Hạ lại nhìn thấy đĩa bánh quả phỉ đặt trên bàn, sững sờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.