CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 387

Tiêu Sơ chau mày như muốn nói gì đó, nhưng sau cùng chỉ im lặng.

Sau khi Bạch Hạ phát cáu, nàng cảm thấy mình tự dưng lại gây sự vô lý,

không biết vì sao lại giận dữ nữa. Tuy vậy nhưng cuối cùng nàng cũng
không chịu hạ mình chủ động lên tiếng trước, chỉ bướng bỉnh đứng yên tại
chỗ

Nhất thời đôi bên nhìn nhau mà chẳng nói nên lời nào, gió đêm thổi bay

mùi lưu huỳnh, tron không khí ẩm ướt tản mát hương hoa thơm lừng, thấm
vào tận long người.

Một giọt nước từ chiếc lá trên đỉnh đầu nhỏ xuống, rơi trúng vào chop

mũi Bạch Hạ, Tiêu Sơ thấy vậy bất giác bật cười, vô thức vươn tay lai đi,
đến lúc y phát giác ra, ngón tay y đã chạm vào làn da nàng.

Bạch Hạ hơi rụt lại, cánh tay y vì thế mà khựng lại, sững sờ trên không,

khuôn mặt y ngay khoảnh khắc đó liền bị sự cô độc đột ngột trào dâng,
muốn trốn cũng không được, muốn tránh cũng không xong.

“Hạ Hạ…”

Giọng nói khan khàn càng làm hai tiếng này trở nên nặng nề hơn, có thể

thấy được những lời y sắp nói ra còn nặng hơn cả ngàn cân. Bạch Hạ bỗng
giật thót, tức khắc liền bất chấp tất cả bổ nhào về phía trước, ôm chặt lấy y,
khiến cho những lời mà một khi nói ra sẽ không thể vãn hồi được nữa chỉ
có thể dừng ngay tại đầu lưỡi, không thể thốt ra được.

“Tranh Ngôn, xin lỗi. Mấy ngày nay đều là lỗi tại muội, muội không nên

chẳng để ý gì đến cảm xúc của huynh mà chỉ lo cho mình, sau này chắc
chắn muội sẽ không như vậy nữa đâu, được không? Huynh đừng giận có
được không? Chúng ta vẫn còn thời gian, chúng ta phải trân trọng nó, tất cả
vẫn còn kịp mà…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.