CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 392

hương, trở về bên người thân, viên đá nhỏ lấy từMai Lĩnh đó cũng mất đi ý
nghĩa, chẳng cần phải đeo trên người nữa.

Sợi dây bảy sắc được treo lên ngọn cành trúc, ánh ban mai chiếu rọi lên

khiến cho nó càng rực rỡ lóa mắt, Tiêu Sơ hơi ngẩng đầu nhìn, ý cười vẫn
không nhạt đi, nhưng cũng chẳng tăng lên, tựa như nụ cười đã hoàn toàn tắt
trên môi y vậy, tựa như vĩnh viễn cũng không thật lòng xuất phát từ trong
tận đáy long y.

Những ngày tiếp theo, Tiêu phủ vẫn sinh hoạt như bình thường, chỉ là so

với trước đây hình như yên tĩnh hơn nhiều. Tiêu Sơ vẫn sớm đi tối về, bận
bịu đủ thứ việc, có điều so với trước đây, một người vốn đã không nói
nhiều như y lại càng lặng lẽ hơn.

Sau khi dùng bữa tối xong, Tiêu Sơ sẽ di tới dành cho khách, có lúc y

trong phòng ngủ đọc sách, có lúc y lại ở gian ngoài xem xét đống thảo
dược, có lúc lại ở trong sân uống trà, hoặc chỉ tùy tiện đi dạ thôi, chẳng làm
gì cả.

Hạ nhân trong phủ không biết Bạch Hạ đã đi đâu, cũng không dám hỏi.

Điều duy nhất họ có thể làm là cố gắng làm tròn bổn phận chăm sóc việc ăn
uống ngủ nghỉ của Tiêu Sơ.

Song tất cả mọi người đều thấy được rằng, chủ nhân nhà mình ăn không

thây ngon, ngủ không yên dấc, song cũng chỉ có thể khoanh tay bó gối mà
lo lắng suông, cùng đồng tâm hiệp lực nguyền rủa Tứ muội, người duy nhất
ở đây có thể nói chuyện được với chủ nhân mau chóng lăn về...

Kết quả, Tứ Muội vẫn chưa lăn về thì đã có hai người chân tay đầy đủ,

tinh thần phấn chấn bỗng dưng xuất hiện.

Đó là vào một ngày đẹp trời gió mát trong lành, Tiêu Sơ đang dùng điểm

tâm sáng thì đột nhiên nghe thấy trước sân vang lên tiếng huyên náo, y bèn
mau chóng đi ra muốn xem thử xảy ra chuyện gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.