CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 464

bước tiếp? Song có mấy ai nhớ mãi không quên mấy hòn đá đã bị mình bỏ
lại đằng sau, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại đó nữa đây?”.

“Đá ngáng chân?” Vẻ mặt Tư Đồ Diên thoáng chốc đã thay đổi: “Lối ví

von này của Tiêu hầu gia, e là không thỏa đáng lắm đâu!”.

Tiêu Sơ bình thản uống một hớp trà, nghiêng đầu ngẫm nghĩ chốc lát rồi

lại mỉm cười: “Vậy thì thôi, ta đổi sang cách nói khác. Tư Đồ đại nhân tuy
quyền cao chức trọng, thế nhưng chắc chắc cũng đã từng tranh chấp với ai
đó trong triều. Trong khi đó ắt hẳn sẽ có lúc không vui. Tiêu mỗ nghĩ rằng,
Tư Đồ đại nhân có lẽ không đến nỗi vì chuyện này mà từ quan quy ẩn,
không bước chân vào triều đình nữa chứ hả?”.

Tư Đồ Diên đặt mạnh ly trà xuống, tức giân hỏi: “Huynh nói vậy là có ý

gì?”.

Tiêu Sơ vẫn tỏ ra thản nhiên: “Giống như Tư Đồ đại nhân sẽ không vui

vì chuyện nhỏ xíu đó mà vứt vỏ cảm giác thỏa mãn quyền lực và địa vị
trong tay mang đến. Tiêu mỗ cũng sẽ không vì những chuyện không vui đã
qua mà từ bỏ phong cảnh tuyệt đẹp nơi non xanh nước biếc”. Y ngước mắt
nhìn thắng vào gương mặt đã trở nên lạnh băng của Tư Đồ Diên, nói rõ
ràng từng tiếng một: “Bởi vì, thật chẳng đáng”.

Bạch Hạ nãy giờ vẫn ngồi một bên xem họ đối thoại với nhau, thấy bầu

không khí cằng lúc càng căng thẳng, vội vàng cười hì hì sáp lại hòa giải:
“Chẳng phải chỉ là khuyên người ta đừng cứ ôm khư khư chút chuyện trước
đây mà buông tay từ bỏ sao? Đạo lý đơn giản biết mấy, sao mà hai người
cứ phải vòng vo tam quốc, nói tới nói lui? Cuối cùng khiến muội cũng
chẳng hiểu gì hết. Chẳng trách người ta luôn bảo là, kẻ làm quan không nói
tiếng người!”.

Chỉ một câu nói bâng quơ đã mắng luôn được cả hai người...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.