CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 465

Khuôn mặt Tư Đồ Diên lạnh băng nhưng lại không tìm được cớ gì để nổi

nóng, còn Bạch Hạ vẫn cứ tỏ ra dáng vẻ ngây thơ vô tội nhất trần đời,
hướng về phía Tư Đồ Diên, kiên nhẫn giải thích: “Lần này Tranh Ngôn
chọn vùng núi hoang vu, không có bóng người này để ở, thật ra chỉ vì một
nguyên nhân thôi, căn nhà do huynh ấy dựng thật quá mức xấu xí, quá mức
khó coi, vì để tránh cho người ta chỉ trò cười chê nên đành phải trốn đến
nơi này. Tư Đồ đại nhân, cô đừng thấy huynh ấy trông như nam tử hán thế
này, nhưng thật ra ấy à, da mặt còn mòng hơn cả mấy tiểu cô nương, chẳng
có chuyện gì mà cứ thích làm ra vẻ e thẹn”.

Tiêu Sơ: “...”.

Tư Đồ Diên hiển nhiên là vô cùng sửng sốt: “Đây không phải là căn nhà

nông có sẵn rồi sao? Là do... y tự tay xây à?”.

“Cô cũng quá coi thường bản lĩnh của mấy huynh đệ nông dân rồi đó!

Ngoài đại thiếu gia được ăn sung mặc sướng như huynh ấy ra thì còn có ai
xây được căn nhà như vậy chứ?”. Bạch Hạ thở dài một hôi như thể bất đắc
dĩ lắm: “Còn mượn danh nghĩa xây căn nhà này vì ta, nói căn nhà chỉ thuộc
vể ta và huynh ấy. Rõ ràng chỉ là mấy lời ngon tiếng ngọt để bắt nạt người
yếu lòng như ta, còn không phải sao, chỉ vừa mới cảm động chút xíu ta đã
bị lừa lên thuyền tặc rôi”.

Tiêu Sơ xoa xoa trán: “Cái gì là lừa gạt? Cái gì là thuyền tặc chứ...”.

Bạch Hạ không thèm để ý tới y, chỉ lo đổi lại một ly trà nóng cho Tư Đồ

Diên còn đang sững sờ, làm đúng bổn phận của một nữ chủ nhân ân cần
hiếu khách: “Phiền cô ngồi đây đợi một chút xíu, ta nhìn sắc trời thì có lẽ
sắp mưa rồi, phải mau dựng lều cho chú sói bị thương kia, cho nên cần
mượn Tranh Ngôn một lát”.

Tiêu Sơ không nhịn nổi lên tiếng: “Hạ Hạ, sao lại phải dùng từ ‘mượn’

chứ?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.