CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 495

Tiêu Sơ nhướng mày, khiêm tốn thỉnh giáo: “Có điểm nào không đúng

sao? Vậy xin tư đồ đại nhân chỉ rõ cho.”

“Tư Đồ Diên đã chết rồi. Trên đời này không còn người nào là tư đồ đại

nhân nữa!” Giọng nói lạnh băng của Tư Đồ Diên đột nhiên không kiềm chế
được run lên, hai tay nắm chặt lấy cổ tay phải Tiêu Sơ, giống như tóm lấy
cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Đôi mắt giá lạnh của Tư Đồ Diên bị bao
phủ bởi một màn hơi nước, để lộ ra sự yếu đuối dưới tầng tầng lớp lớp
phòng vệ: “Chỉ còn lại A Diên thôi. Chính là A Diên đã từng bàn chuyện
thiên hạ, cùng đính ước cả đời với huynh ở sơn thôn nhỏ khi xưa. Là A
Diên đã vì huynh mà từ bỏ tất cả. Huynh hãy nhìn ta cho thật kỹ, vào
khoảnh khắc này, từ nay về sau, ta, chẳng còn gì cả, ngoài huynh!”

Lớp vải trắng mới được thay trên cổ tay Tiêu Sơ nhanh chóng bị máu

thám ra ngoài nhuộm đỏ nhưng y lại như chẳng hề phát hiện ra mà sững sờ
lẩm bẩm: “Chuyện này, sao có thể...”

“Lẽ nào huynh không cảm thấy kỳ lạ, tại sao sau khi thua trận ta chẳng

những không phải chịu phạt mà lại còn nhận được nhiều hoàng ân hơn nữa
hay sao?” Tư Đồ Diên hít sâu một hơi mới miễn cưỡng kiềm chế được tâm
trạng kích động: “Bởi vì ta hứa có thẻ luyện ra một loại linh dược cho
Hoàng thượng, giúp người trị lành chứng bệnh cũ đã khiến người đau đớn
tột cùng”.

Trong giọng điệu Tiêu Sơ chứa đựng một chút nghi hoặc, nhưng phần

nhiều là cảm giác khó tin: “Loại thuốc mà cô đã luyện cho Hoàng thượng
chính là thứ bị mất trộm kia sao? Lẽ nào nó có thể trị độc Dịch Hồn?”

“Phải nói là, bởi vì có thể giải được độc Dịch Hồn, cho nên ta mới lựa

chọn trở thành Dược Đỉnh (*)”

(Dược đỉnh: Lò luyện thuốc)

“Dược Đỉnh?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.