CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 55

“Bởi vì ta muốn biết,bệnh căn của huynh rốt cuộc nằm ở đâu.”

“Bệnh căn?”,Tiêu Sơ sửng sốt:”Không phải cô đã biết từ lâu rồi sao?”

“Cái ta nói không phải là thân thể của huynh,mà là trái tim của huynh”

Khuôn mặt Tiêu Sơ lộ ra thần sắc kinh ngạc:”Sao?Lẽ nào ta mắc phải

bệnh tim?”

“Huynh đừng có mà giả vờ hồ đồ trước mặt ta!”Vẻ mặt Bạch Hạ tức thì

trở nên nghiêm túc,rất hiếm khi thấy nàng như vậy”Một vị đại phu giỏi
không chỉ giỏi chữa trị những căn bệnh trên thân thể người,mà còn phải trọ
được tâm bệnh.Độc mà huynh trúng phải,đích thực ta không có năng lực
chữa trị.Thế. Nhưng nút thắt trong lòng huynh,dù thế nào đi nữa ta cũng
phải dốc hết sức mình để thử một lần,bằng không há chẳng phải đã làm
hỏng thanh danh Bạch gia Mai Linh nhà ta rồi sao?”.

Tiêu Sơ nghe xong chân mày hơi động,y không nói gì,chỉ tiếp tục nâng ly

trà lên,khép mi uống từng chút một cho đến hết.

Bạch Hạ nghiêm túc nhìn y,không bỏ qua bất kì sự thay đổi nhỏ nào trên

gương mặt y.Nàng im lặng một lát rồi trầm giọng nói:”Lúc đầu,ta cứ tưởng
huynh sẽ đau khổ tuyệt vọng vì đôi chân tàn phế.Sau đó,ta nghĩ tinh thần
huynh sa sút vì không thể tiếp tục rong ruổi sa trường.Nhưng ta đã nhanh
chóng phát hiện ra rằng,ý chí của huynh rất mạnh mẽ,hơn nữa huynh còn
xem nhẹ sự sống cái chết,cho nên dù thân thể bị tàn phế,dù không thể sống
lâu được nữa,đối với huynh chẳng qua cũng chỉ là một nụ cười thản nhiên
mà thôi.Như vậy,tại sao huynh lại không vui chứ?Có phải bởi vì…”,đôi
mắt ánh lên sự kiên định,nàng nói rõ ràng từng tiếng một:”Yêu đến khắc
cốt ghi tâm nhưng lại không thể thiên trường địa cửu?”

Khi nàng nói đến câu cuối cùng,trong ly trà của Tiêu Sơ chủ còn lại mỗi

xác trà,y vốn đang định rót đầy,nhưng ngón tay vươn ra vừa chạm vào quai
ấm liền khựng lại,sau đó,y từ từ thu tay về”Mới gặp nhau một ngày,nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.