CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 67

Tiêu Sơ nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc quan tâm của nàng, trong lòng

bỗng cảm thấy ấm áp, y khẽ gật đầu: “Được, ta sẽ thử xem".

“Dựa vào tài trí của huynh, sao ta lại có thể không nghĩ ra được chút

mánh khóe này chứ”, Bạch Hạ chau mày, đứng thẳng người dậy thở dài:
“Sợ rằng, không phải huynh không biết, mà là huynh không muốn. Rốt
cuộc là vì sao...”.

“Trời hơi âm u, chắc sắp mưa rồi”, Tiêu Sơ lạnh nhạt lên tiếng, cắt ngang

lời nói của nàng, cũng ngăn lại suy đoán của nàng, y cúi mình vỗ lên đầu
sói tuyết: “Chiến Phong, theo ta vào phòng thôi!”.

Bạch Hạ thấy vậy liền bĩu môi: “Huynh đừng có mà đánh trống lảng, thật

ra, tính mệnh là của huynh, huynh thích làm gì thì cứ làm. Nhưng chỉ cần
có ta ở đây, ta tuyệt không cho phép huynh xem thường súc khỏe của chính
mình!”.

Nói xong nàng bèn tự mình nhảy đến bên góc tường xem đàn kiến dời tổ.

Chiến Phong thấy tò mò, thế là cũng sáp lại gần nghiêng đầu cùng xem.

Xem mãi xem mãi, bởi vì nó gí lỗ mũi quá gần mặt đất cho nên vô tình hít
phải chút bụi không kiềm nổi hắt hơi một cái rõ to, thổi cho đám kiến đáng
thương đang bận bịu dời tổ bay tán loạn, tiện thể còn bắn luôn cả vào mặt
Bạch Hạ ngồi kế bên.

Bạch Hạ liền gào to, bật dậy “nhe nanh múa vuốt” đòi báo thù, Chiến

Phong thấy tình thế không ổn, hú một tiếng rồi tứ chi phóng lên, cuống
cuồng bỏ chạy. Sau đó hai bóng lục, trắng bắt đầu rượt đuổi nhau khắp mọi
nơi trong phủ, khiến cho viện tử vốn yên tĩnh trở nên hỗn loạn ầm ĩ vô
cùng, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng la thất thanh và cả tiếng cười đùa
của hạ nhân.

Khoảng thời gian gần đây, vở kịch này một ngày phải diễn lên mấy lần,

mọi người trong phủ sớm đã quen với cảnh này, hơn nữa họ còn rất thích

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.