CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 80

“Ngươi là cái thá gì mà dám hỏi tội ta? Để lỡ việc của lão tử, thì cho dù

ngươi có bao nhiêu cái mạng hèn cũng không đủ đền đâu!” Đại hán càng
nói càng tức giận, bèn rút roi ra đánh luôn.

Tiêu Sơ mím môi, hừ khẽ một tiếng, rồi chỉ dùng hai ngón tay đã có thể

kẹp chặt cây roi đang vun vút vung tới.

Đại hán tuy biết rằng người này biết võ công nhưng nhìn bộ dạng y nho

nhã yếu ớt, còn bị tàn tật, trong lúc xuất thủ cũng nương tay vài phần, nào
ngờ chính gã lại bị chế ngự chỉ trong một chiêu, tức thì thẹn quá hóa giận,
nổi lên sát khí Song gã thầm vận nội lực, dùng hết sức mạnh cũng không
thể tiến lên dù chỉ nửa bước, trên khuôn mặt đại hán hiện lên thần sắc kinh
ngạc rõ rệt.

Xưa nay tính tình Tiêu Sơ rất rộng lượng, lúc ở trong quân đội y cũng đã

quen với những người ăn nói thô lỗ, cho nên ban nãy tuy hán tử này đã bất
kính nhưng y cũng không hề để bụng.

Vốn chỉ định dạy bảo cho tên này một trận là xong, có điều lúc sau chính

hành động hống hách ngang ngược của gã đã khiến y tức giận thực sự.

Đang muốn dùng lực phá đứt chiếc roi, nhân đó khiển đối phương bị

thương nhẹ coi như cho gã chút giáo huấn, khóe mắt y vô tình liếc qua bên
cạnh, y bỗng phát hiện ra Bạch Hạ, người đáng ra phải đứng bên cạnh
mình, giờ đã không thấy đâu nữa.

Theo lý mà nói, nha đầu này tuyệt đối không phải người nhát gan, nàng

không nhân lúc thiên hạ đại loạn mà đổ thêm dầu vảo lửa đã là may mắn
lắm rồi...

Một suy nghĩ chợt thoáng qua trong đầu, ngay sau đó y đổi sang vận

dụng nội lực, dồn sức tung một chưởng, khiến đối phương phải lùi ba bước,
rồi lớn tiếng nói: “Người từ phương xa đến đều là khách, không biết thì
không có tội. Có lẽ, quốc pháp của Bắc Tề và Đạị Sở ta có những điểm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.