CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 81

không giống nhau. Tuy nhiên, đã vào biên cảnh của Đại Sở, nhất định phải
tuân theo pháp chế của Đại Sở, ta mong rằng lần sau sẽ không xảy ra
chuyện như vậy nữa! Sau khi các hạ ra khỏi thành, đương nhiên có thể
thoải mái phi nước đại mà chẳng phải gặp bất kỳ trở ngại gì cà, chắc sẽ
không bị lỡ việc đâu”. Nói xong, y phóng khoáng chắp tay, thái độ khiêm
nhường nhưng cũng không hề yếu thế, mái tóc và tay áo y nhẹ tung bay, tuy
y mỉm cười ôn hòa thế nhưng khí thế uy nghi vẫn hiển lộ rõ ràng: “Đi từ từ,
ta không tiễn!”.

Đại hán bị y vạch trần thân phận liền hoảng sợ, võ công không bằng

người, vả lại chính gã cũng là người vô lễ trước, bởi vậy cũng không tiếp
tục dây dưa thêm nữa, dứt khoát xoay người, dắt theo con ngựa đã gãy
chân, nhanh chóng rời đi.

Tiêu Sơ khiêm tốn nhã nhặn nở nụ cười đáp lại sự tán thưởng và tò mò

của những bách tính vây xung quanh. Chờ cho dân chúng từ từ giải tán hết,
Tiêu Sơ mới khẽ lên tiếng gọi: “Còn không đi ra mau?”.

Một bóng người màu xanh lục nhạt từ trên nóc cửa tiệm gần đó nhẹ

nhàng nhảy xuống, Bạch Hạ vẫn còn hoảng sợ lè lưỡi: “May là ta trốn kịp”.

“Cô biết người đó sao?”

“Gã là một trong tứ đại thị vệ của Đông Phương Lai, võ công khá cao

cường, có thể xếp vào trong hàng ngũ những cao thủ hàng đầu.” Nói đến
đây, Bạch Hạ dùng ánh mắt sùng bái nhìn Tiêu Sơ: “Thật không thể ngờ
được, thì ra thân thủ của huynh lại giỏi như vậy đấy”.

Tiêu Sơ chẳng để tâm đến lời khen ngợi của nàng, chỉ hơi nhíu mày trầm

ngâm: “Rõ ràng trên thư đã nói rằng, cả đoàn người họ đều đã rời khỏi nơi
này, sao bây giờ vẫn còn một người ở lại, hơn nữa còn dám huênh hoang
như thế nữa chứ?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.