“Tiểu công chúa, cậu đừng kéo tôi một lát được không, thiếu gia đây
hôm nay liều mạng cũng phải đánh chết tên Cố Trạch Vũ đó!” Tề Thạch
vừa nói vừa bắt đầu xắn ống tay áo.
“Tề Bạch Thạch, bằng cơ thể này của cậu sao? Chi bằng cậu về nhà vẽ
tôm đi…” Hàn Lăng Sa liếc mắt xem thường người phía sau.
“Tiểu công chúa, dù tôi có chết cũng muốn cho cậu biết khẩu khí này của
tôi! Hơn nữa, chuyện xảy ra hôm nay nếu truyền đến đại viện, Cố Trạch Vũ
hắn tuyệt đối sẽ bị các thủ trưởng lột da!”
“Tề Thạch, có lúc tôi thật sự muốn hỏi chú Tề, ông ấy là một Tham mưu
trưởng, sao lại có một đứa con trai ngu ngốc như vậy…”
“Hì hì, tiểu công chúa, từ nhỏ cậu đã nói tôi như vậy, tôi cũng quen
rồi….”
“Ngu muội!” Hàn Lăng Sa mắng một câu, “Đó là tôi đang tạo ra dư luận
đồng cảm có biết không? ! Nếu hắn thật sự nói tôi như vậy, lúc đó sẽ đến
phiên lão Hàn nhà chúng ta ra tay!”
“Tiểu công chúa, nếu chú Hàn biết có vấn đề gì không?”
“Tôi mới là con gái của ông ấy! nhìn thấy Cố Trạch Vũ khi dễ tôi như
vậy, ông ấy sao có thể trách tôi? Tôi đây không phải đúng lúc phản kích
sao, đạo lý việc quân không ngại lừa dối này, chúng ta cũng là học được từ
bọn họ.”
Bên này, Cố Trạch Vũ một bụng tức giận, lúc trở lại quân khu sắc mặt
thực sự không tốt chút nào. Tức giận, buồn bực không xuôi, hắn đi đi lại lại
trong phòng, hút mấy điếu thuốc càng cảm thấy phiền não. Dứt khoát cởi
quân phục ra, hắn bắt đầu chạy vòng quanh thao trường.