CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 32

đó Graciela mười bốn tuổi. Giờ đây, mười bảy năm đã trôi qua, cô đã hiểu
rõ được lời dạy đó. Trong mơ ước, cô có tất cả, vì ước mơ là tư duy đáp lại
linh hồn.
Thời gian của cô đầy ắp một sự yên tĩnh tuyệt vời.
Ơn Người cho con được quên, thưa Cha. Cảm tạ Người đã ở bên con. Thiếu
Người con không thể đối mặt với quá khứ kinh khủng ... ơn Người ... ơn
Người ...
Khi lễ Mathins kết thúc, các tu sĩ trở về phòng mình nghỉ chờ đến lễ Lauds
lúc mặt trời mọc.
Bên ngoài, đại tá Ramon Acoca và quân lính yên lặng chuyển động trong
bóng đêm. Khi tới sát tu viện, Acoca nói. “Jaime Miro và quân của hắn
được trang bị nhiều vũ khí. Đừng chần chừ.”.
Y nhìn tu viện từ phía trước. Trong khoảnh khắc, y thấy những người
Basque chạy ào ra và Susana ngã xuống trong cơn mưa đạn.
Đừng bận tâm đến việc phải bắt sống Miro làm gì, Acoca ra lệnh.
Sơ Megan tỉnh giấc bởi sự yên lặng. Một sự yên lặng khác thường. Một sự
yên lặng đang chuyển động, tiếng lao xao của không khí, tiếng thì thầm của
con người. Có những tiếng động mà suốt mười lăm năm ở tu viện cô chưa
từng nghe thấy. Linh cảm về một câu chuyện gì rất khủng khiếp ập đến bao
phủ lấy cô.
Trong bóng đêm, cô nhẹ nhàng trở dậy mở cửa phòng mình. Không thể tin
được, hành lang đầy ắp người. Một người khổng lồ có gương mặt sẹo từ
trong phòng của Mẹ Bentina bước ra, lôi bà theo. Megan sửng sốt nhìn.
Mình đang mơ một cơn ác mộng cô nghĩ, không thể có những người này ở
đây được.
– Các người giấu nó ở đâu? - Đại tá Acoca gắt lên.
Vẻ khiếp sợ hiện lên trên mặt mẹ Bentina.
– Ôi! Đây là Thánh địa của Chúa. Các người đừng làm ô uế nó, - giọng bà
run rẩy. - Các người hãy đi khỏi đây ngay.
Bàn tay như gọng kìm của viên đại tá siết chặt cánh tay bà, y lắc mạnh
người bà:
– Tôi chỉ muốn có Miro, thưa sơ. .

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.