CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 54

khẽ nói. Graciela nóng bừng khắp người. Cô biết mình phải làm gì:
che đậy sự trần trụi bằng cách nhanh chóng mặc áo váy và đi. Nhưng thay
vào đó cô lại đứng yên, cảm thấy không sao cử động được. Cảm thấy ngạt
thở. Gã Marôc nói giọng khàn khàn:
Cô còn bé lắm. Mặc quần áo vào rồi đi đi.
– Không. - Cô nới qua hơi thở:
– Tôi không còn bé nữa.
Sự đau đớn tiếp theo không giống bất cứ cảm giác nào Graciela đã biết.
– Chúng mày làm cái mẹ gì thế này?
– Tiếng Dolores Pinero rít lên. Trong khoảnh khắc, mọi thứ đều sững lại,
đông cứng. Bà đứng bên giường, mắt trợn trừng nhìn con gái và con quỷ
đen.
Graciela nhìn mẹ, sợ đến chết được. Cặp mắt Dolores hằn lên cơn giận điên
cuồng.
– Đồ đĩ - Bà gào lên. - Đồ con đĩ thối tha.
– Mẹ .... xin mẹ ....
Bà vớ chiếc gạt tàn bằng gang vẫn để góc giường phang mạnh vào đầu con
gái. Đó là hình ảnh cuối cùng Graciela còn nhớ.
Cô tỉnh lại trong căn phòng bệnh viện trắng, rộng. Phòng có tới hai chục
giường, đều kín người. Những hộ lý bận rộn ngược xuôi theo tiếng la gọi
của bệnh nhân.
Cuối chiều, một bác sĩ trẻ đến bên giường cô. Anh ta trạc ba mươi, nhưng
nom già và mệt mỏi.
– Tốt? - Anh ta nói. - Cuồi cùng cô cũng tỉnh lại.
Tôi ở đâu thế này? Cô nhăn mặt hỏi.
– Cô đang ở phòng làm phúc bệnh viện thị trấn Avila. Cô vào đây từ hôm
qua, trông lúc đó thật kinh khủng. Chúng tôi phải khâu cái trán cho cô. Tự
tay ông trưởng khoa Ngoại khâu đấy, bảo cô quá đẹp, không thể mang sẹo
được.
Ông ấy nhầm, Graciela nghĩ bụng. Mình sẽ phải mang sẹo cho đến hết đời.
Vào ngày thứ hai, cha Perez đến thăm Graciela. Một hộ lý đẩy chiếc ghế tới
bên giường. Linh mục nhìn cô gái xinh đẹp và nhợt nhạt nằm đó mà trái tim

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.