CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 56

Ông ấy nói phải. Cha Berrenđo nghĩ. Cô ấy thật đẹp. Cha Perez đã kể cho
ông về những chuyện xảy ra đối với Graciela. Linh mục cho rằng có thể
thấy những dấu ấn của môi trường mà đứa trẻ đã lớn lên, một sự khắc khổ,
một vẻ thách đố, hay tự thương hại. Nhưng hoàn toàn không thấy gì trên
khuôn mặt cô gái này.
– Cha lấy làm tiếc con đã phải khổ như vậy. - Cha Berrendo nói với cô. Lời
ông mang đầy hàm ý. Cha Perez nói:
Graciela con, cha phải quay về Las Navas del Marques. Cha đã nhờ cha
Berrendo.
– Nỗi lo sợ tràn đầy trên mặt Graciela. Cô cảm thấy sợi dây cuối cùng nối
cô với căn nhà thân thuộc đang bị cắt đứt – Đừng đi, con xin cha. - Cô nài
nỉ.
Cha Perez nắm lấy tay cô:
Cha hiểu, con cảm thấy cô đơn. - Ông nói nồng hậu. - Nhưng con không cô
đơn, hãy tin cha. Hoàn toàn không.
Người hộ lý mang một bọc nhỏ tới. Cô ta đưa cho Graciela.
– Đây là quần áo của em. Có lẽ em sắp phải đi rồi đấy. Hai linh mục đưa
mắt nhìn nhau.
– Sao con không mặc đồ vào, rồi đi với cha? Cha Berrendo nhắc. - Chúng
ta sẽ nói chuyện. Mười lăm phút sau đó, cha Benendo giúp Graciela bước
ra ngoài, hòa vào dòng ánh sáng ấm áp. Ngay cửa bệnh viện là mảnh vườn
đầy những bông hoa rực rỡ, nhưng Graciela đang choáng váng nên chẳng
nhìn thấy gì.
Khi đã ngồi trong phòng mình, cha Berrendo nói:
Cha Perez bảo rằng con không có chỗ nào để đi.
Graciela gật đầu.
– Không một ai thân thuộc.
– Mỗi ... - Thật khó nói. - Mỗi ... mẹ con.
– Cha Perez nói con hay đi một mình trong làng. Cái làng nhỏ mà cô không
bao giờ được thấy nữa.
– Vâng.
Graciela nhớ về những sáng chủ nhật, về những buổi lễ đẹp đẽ và nhớ đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.